Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Mỹ-phương Tây sập 'bẫy vàng' của Nga?

 Một doanh vụ siêu kinh điển như…trong phim Mỹ, khiến chúng ta chưa tin đó là sự thật.

Trong cuộc khủng hoảng Ukraine, để khuất phục Nga, Mỹ và phương Tây tiến hành một cuộc chiến tiền tệ hòng làm sụp đổ nền kinh tế Nga bằng đòn USD-dầu mỏ. Đó là dùng sức mạnh toàn cầu của đồng USD kết hợp cùng những “cá mập tài chính” làm mất giá đồng Ruble, đồng thời giảm giá dầu tối đa để đánh vào nguồn ngân sách chính của doanh thu xuất khẩu và nguồn chính bổ sung vàng dự trữ của Nga.
Phải công nhận, đây là đòn hiểm, miếng võ “gia truyền” của Mỹ-phương Tây. Nói là “gia truyền” vì trước đây chính quyền của Tổng thống R.Reagan đã dùng và đã có hiệu nghiệm lớn khi hạ “knock out” Liên Xô, không những thế, sức mạnh và nguy hiểm của nó ngày nay còn khủng khiếp hơn khi đồng USD của Mỹ đang trở thành chúa tể thế giới và trong bản thân nước Nga đang tồn tại những “cá mập tài chính”.
Hiệu quả của đòn đánh bất ngờ này là sự thảm bại thê thảm của đồng ruble Nga. Ngày 16/12 được coi là “ngày thứ 3 đen tối” khi đồng Ruble giảm tới 10% và khiến Ngân hàng trung ương Nga quyết định tăng ngay lãi suất lên đến 17%/năm nhưng vẫn không ngăn được tình trang mất kiểm soát.
Cùng với giá dầu giảm kỷ lục, đã khiến cho giới quan sát cảm nhận được khủng hoảng kinh tế Nga đến hồi trầm trọng. Tuy nhiên, ngày 18/12, Putin trong cuộc họp với hơn 1200 phóng viên báo chí vẫn tươi cười và cho rằng: “Nền kinh tế Nga như hiện nay thì chỉ chừng 25-30% là do Mỹ-EU cấm vận và giá dầu giảm”. Vậy còn 70% là tại đâu? Có liên quan gì đến “những cá mập tài chính”?
1- Doanh vụ chưa từng có trong lịch sử thị trường tài chính(!)
“Trước đây, một phần cổ phiếu của các công ty năng lượng thuộc về các nhà đầu tư nước ngoài (người Mỹ và EU) - điều này có nghĩa rằng gần một nửa doanh thu không rơi vào ngân khố Nga mà vào các tài khoản những “cá mập tài chính" của châu Âu, Mỹ.
Khi Mỹ-phương Tây ra đòn, đồng ruble bất ngờ giảm sút, nhưng ngân hàng trung ương không làm gì được để duy trì tỷ giá đồng ruble, xuất hiện những tin đồn đại rằng Nga không có dự trữ ngoại tệ để duy trì tỷ giá đồng ruble. Những tin đồn này và tuyên bố của Putin rằng ông sẵn sàng và sẽ bảo vệ người dân sử dụng tiếng Nga ở Ucraina đã đưa đến sự giảm sút lớn giá cổ phần của các công ty năng lượng Nga và "những cá mập tài chính" bắt đầu bán cổ phần khi chúng hoàn toàn chưa mất giá trị thực.
Putin đã chờ suốt một tuần, và khi giá đã sụt dưới ngưỡng, ông đã bất ngờ ra lệnh lập tức mua sạch tất cả các cổ phần của cả người Mỹ và người châu Âu. Khi "những cá mập tài chính" nhận thức được rằng họ bị đánh lừa thì đã muộn, các cổ phần đã nằm trong tay Nga và bây giờ Nga kiếm được hơn 20 tỷ dollars. Nhưng vấn đề quan trọng hơn nhiều 20 tỷ dollars là người Nga đã lấy lại hơn 30% cổ phần, làm chủ hoàn toàn các công ty của mình và bây giờ doanh thu từ dầu mỏ và khí đốt sẽ không chạy ra nước ngoài, mà sẽ ở lại Nga, giá trị đồng ruble tự thân tăng lên và không cần chi dự trữ vàng ngoại tệ để duy trì nó, còn những "cá mập tài chính" của châu Âu, chỉ trong vài phút họ đã bị mua sạch các cổ phần và không còn doanh thu từ dầu mỏ và khí đốt”. (theo Kichbu)
Một doanh vụ siêu kinh điển như…trong phim Mỹ, khiến chúng ta chưa tin đó là sự thật. Tuy nhiên, doanh vụ tiếp theo của Nga sau đây là hiện thực.
2- Dùng vàng để triệt tiêu sự thống trị của dollars
Trong thế giới tài chính, vàng được coi như antidoollars (kháng dollars), nghĩa là trong giao dịch, dự trữ ngân khố thì chỉ có vàng mới có giá trị thách thức được sức mạnh của dollars. Vàng, có thể và duy nhất hiện nay, thay thế được dollars để trở thành phương tiện thanh toán cuối cùng và tích lũy tài sản.
Nhưng là quốc gia bá chủ thế giới, Mỹ buộc thế giới phải coi tờ dollars của Mỹ là thứ giao dịch mạnh nhất, có giá trị nhất và thực tế, với một nền kinh tế hàng đầu thế giới, dollars của Mỹ có sức mạnh như hiện nay là tất yếu. Và đương nhiên, để bảo vệ quyền thống trị của dollars trên thị trường tiền tệ toàn cầu, Mỹ có những chính sách, luật, để “đàn áp” buộc giá trị vàng phụ thuộc vào dollars tức phụ thuộc vào sự điều chỉnh của Mỹ.
Năm 1971, Tổng thống Mỹ R.Nixon ra lệnh đóng “cửa sổ vàng”, chấm dứt việc trao đổi tự do vàng với dollars.
Năm 2014 khủng hoảng Ukraine, Mỹ-phương Tây, bằng các nổ lực và nguồn lực của mình đã can thiệp vào giá dầu và vàng để làm tăng sức mạnh của dollars nhằm đánh sập nền kinh tế Nga. Tổng thống Nga V. Putin lập tức mở “cửa sổ vàng” bắt đầu trao đổi tự do giữa vàng và dollars mà không cần “xin phép Mỹ”.
Thứ nhất, về xuất khẩu. Nga không coi dollars là phương tiện thanh toán cuối cùng, không coi dollars là nguồn tích lũy chính mà thay vào đó là VÀNG. Tiền dollars thu được từ bán dầu, khí đốt…cho phương Tây đều được Nga quy ra vàng và biến thành vàng ngay và luôn.
Điều thú vị, trớ trêu ở đây là Mỹ-phương Tây mua hàng của Nga phải thanh toán bằng dollars, mà giá trị thực của dollars đã được Mỹ-phương Tây đẩy lên cao để giảm giá dầu và vàng (giả tạo), trong khi đó, Nga thì sử dụng tiền dollars thu được này để mua ngay vàng với cái giá thấp giả tạo đó. Rốt cuộc, “Nga đã đưa Mỹ-phương Tây vào vị trí của một con rắn, mạnh mẽ và siêng năng nuốt đuôi của chính mình”. Đây là lời bình mà tôi cho rằng hay nhất trong năm bởi Golbal Research thay vì như “tự ghè đá vào chân mình”, “gậy ông lại đập lưng ông”…
Chúng ta còn nhớ, vào những năm 70-80, Nhật đã mua rất nhiều tài sản ở Mỹ, kể cả trái phiếu chính phủ, vì Nhật có thặng dư mậu dịch lớn với Mỹ giống như Trung Quốc bây giờ. Thế rồi năm 1985 Mỹ đã buộc Nhật phải ký vào Plaza Accord để đồng yen lên giá hơn 50% so với đồng USD trong hai năm sau đó. Điều này tương đương với tất cả các khoản đầu tư trước đây của Nhật vào Mỹ bị mất giá hơn một nửa, cũng có nghĩa là Mỹ đã trắng trợn “quịt” 50% số nợ với Nhật.
Mỹ tuy chưa làm được điều này với Trung Quốc nhưng hơn 3000 tỷ dollars trái phiếu sẽ bị FED thao tác “bốc hơi” lúc nào là chuyện dễ như trở bàn tay. Trung Quốc thừa biết nhưng vì mục tiêu tăng trưởng nên buộc phải chấp nhận “lót tay”, chấp nhận có thể bị “quỵt nợ” ,“cố đấm ăn xôi”mà thôi.
Rõ ràng là Trung Quốc và Nhật Bản đã đem của cải, tài nguyên của mình đổi lấy những tờ dollars của Mỹ, do Mỹ in và phát hành, nhưng Nga thì không, Nga đem những thứ đó để đổi lấy vàng. Đây là những con số nói lên tất cả: Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) cho biết dự trữ vàng của Liên bang Nga trong tháng 11 năm nay đã tăng thêm 19 tấn, đạt con số 1.187,5 tấn. Đây là chỉ số dự trữ vàng cao nhất của nước này trong 20 năm qua. Nga đã nhập khẩu vàng suốt 8 tháng nay để tận dụng mức giá thấp. Trong quý 3 năm nay, khi giá vàng đã giảm 1,9%, tất cả ngân hàng trên thế giới mua vào 93 tấn thì Nga chiếm một con số kinh ngạc là 55 tấn.
Thứ hai là về thanh toán nhập khẩu. Nga tuyên bố thanh toán bằng vàng được quy đổi theo dollars. Tuyên bố này gửi đến các nước BRICS và Trung Quốc hưởng ứng nhiệt liệt. Ngoài ra, Trung Quốc còn tuyên bố “Dừng việc tăng dự trữ quốc gia bằng đồng dollars”. Điều này có nghĩa là cũng như Nga, vẫn chấp nhận lấy dollars làm phương tiện trung gian thanh toán hàng hóa, nhưng sau đó sẽ loại bỏ nó bằng một thứ khác trong cơ cấu dự trữ quốc gia.
Có thể nói quan hệ Nga-Trung được coi là thành công nhất trong vụ hạn chế, tiến tới triệt tiêu sự bá chủ của đồng dollars mà Trung Quốc ấp ủ từ lâu. Hàng hóa của Trung Quốc và năng lượng của Nga được thanh toán cuối cùng bằng vàng. Trong cuộc chơi này, trong rổ tiền tiền tệ của nhóm nước BRICS sẽ không có sự xuất hiện của đồng dollars.
Châu Âu phải mua năng lượng của Nga bằng vàng và mua hàng hóa của Trung Quốc cũng phải bằng vàng và chắc chắn lúc đó vàng từ nguồn dự trữ của phương Tây sẽ chảy vào kho của các quốc gia BRICS, những quốc gia mà họ không dùng đồng dollars làm phương tiện thanh toán cuối cùng.
Vàng không dễ sản xuất như in ấn dollars, với sự giảm mạnh lượng dự trữ vàng hiện nay, phương Tây chỉ có thể chờ ngày dollars rời khỏi vũ đài lịch sử khi nó không còn là một phương tiện thanh toán, dự trữ cuối cùng cho các quốc gia trên thế giới. Những gì Nga và Trung Quốc đang làm cùng các nước BRICS đã thực sự thay đổi dần vị thế, vai trò của đồng dollars trong hệ thống tiền tệ toàn cầu.
Khi giá dầu giảm đến mức thấp nhất, Liên Xô lúc đó, đã bán vàng trong kho của mình. Kết quả là Liên Xô bị tan rã. Mỹ-phương Tây lên ngôi, đồng dollars đã trở thành chúa tể thế giới.
Còn bây giờ, khi giá dầu giảm đến mức thấp nhất thì Nga lại mua vàng nhập vào kho của mình. Kết quả sẽ ra sao? Đó sẽ là sự sụp đổ sự bá quyền của dollars-dầu lửa, mô hình thống trị thế giới của Mỹ-phương Tây?
Mỹ và phương Tây sẽ làm gì? Theo truyền thống, để loại bỏ mối đe dọa quyền bá chủ và lợi ích quốc gia, Mỹ-phương Tây sẽ tiến hành lật đổ chế độ Nga-Putin (cách mạng màu) hoặc tấn công bằng quân sự vào Nga, nhưng cả hai cách này xem ra đều không thể.
Mỹ-phương Tây đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng và tuyệt vọng trong “cái bẫy vàng” tiền tệ của Putin sau khi đã quá hiểu quy tắc vàng: “Ai có nhiều vàng ra những quy định” và chưa biết làm gì để thoát ra.
  • Lê Ngọc Thống (Tổng hợp và bình luận)

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Giáo sư Tổng Bí thư cần nghe dân:Hãy vứt đi cái “Đảng anh em”, trở về với Dân tộc


TBT là giáo sư, tiến sĩ về Xây dựng Đảng, chắc nhớ rất rõ sự kiện Hồ Chí Minh đã dám dũng cảm tuyên bố giải tán Đảng Cộng sản Đông Dương vào tháng 11/1945. Phải chăng đây là một sự tuyên bố Hồ Chí Minh trở về với dân tộc, để tranh thủ thêm đồng minh chống xâm lược Pháp. Tôi không bàn, đó là lời tuyên bố thật, hay chỉ là một đòn đánh giả để nghi binh. Trong mọi trường hợp, dù giả hay thật, thì đó vẫn là một sự lựa chọn chính trị dũng cảm về mặt sách lược. Sở dĩ phải nghĩ đến giải pháp này, vì đó là cách nhẹ nhàng nhất để cắt đứt quan hệ “Đảng anh em” với quân xâm lược. Đó cũng là cách nhẹ nhàng nhất để thoát khỏi những nỗi đau mà Đảng (Cộng sản Việt Nam) đã để lại những vết hằn trong lịch sử dân tộc. Nếu cần thì lập một đảng khác, đảng của dân tộc.

Gs Vũ Cao Đàm
Một thông điệp
Lật các trang sử của dân tộc chúng ta rất rất đau buồn nhận ra, các TBT đều liên tục có liên quan đến các sự kiện Đại Hán xâm lược: TBT Nguyễn Văn Linh cùng với các ông Phạm Văn Đồng và Đỗ Mười, hoảng loạn trước sự sụp đổ của hàng loạt đảng cộng sản Đông Âu, đã đi đến quyết định cầu cứu cái “Đảng anh em…Hán tặc” trong cuộc gặp gỡ Thành Đô. Tiếp đó, TBT Nông Đức Mạnh ba lần ký văn bản trao Tây Nguyên cho giặc, mà một kẻ ngây ngô nhất về địa quân sự cũng dễ dàng nhận ra vị trí chiến lược quan trọng của Tây Nguyên trong sự nghiệp bảo vệ Tổ Quốc. Rồi đến TBT Nguyễn Phú Trọng đã để những người đương quyền nhượng cho giặc 30.000 đất rừng đầu nguồn (bằng diện tích tỉnh Thái Nguyên), ngày càng thắt chặt vòng vây của quân xâm lược từ phía đất rừng biên giới; cho chúng thắng thầu 90% công trình công nghiệp quan trọng để chúng lũng đoạn kinh tế Việt Nam; bật đèn cho giặc xây dựng các cứ điểm hiểm yếu ở những vùng cảng nước sâu, như Vũng Áng. Một điều khó hiểu nữa, là cử đặc phái viên sang nước giặc xin “khôi phục” quan hệ “đồng chí” giữa hai “Đảng anh em”.
Xin hãy tỉnh lại
Tôi xin không bàn lý luận dông dài, nào là tư tưởng “bách chiến bách thắng” của chủ nghĩa Mác-Lê-Mao; tôi xin không bàn “tính ưu việt” của chế độ xã hội chủ nghĩa (XHCN). Việc ấy đã có bài học thực tiễn lịch sử Việt Nam và thế giới chứng minh. Loạt bài của nhà nghiên cứu Nguyễn Trung mà chúng tôi gọi tắt là “Hiểm họa đen” đã viết nhiều hơn những điều chúng tôi muốn nói.
Tôi chỉ khoanh lại một việc, tuy rất nhỏ (so với kho tàng lý luận kinh điển đồ sộ của Mác-Lê-Mao của TBT). Đó là cuộc xâm lăng của Hán tặc đã và đang là một hiện thực tàn nhẫn trên đất nước chúng ta. “Biện chứng” như tư duy của Giáo sư TBT chắc phải có viễn kiến hơn đứt anh chàng thường dân “khu đen” Vương Trí Dũng.
Tôi muốn phụ họa với anh chàng “khu đen” Vương Trí Dũng như sau: Thưa Giáo sư TBT Nguyễn Phú Trọng. Cứ cho là lý tưởng cộng sản của hai đảng cộng sản Việt Nam và Tàu Cộng là đỉnh cao tư tưởngcủa nhân loại, là hai “Đảng anh em” đã cam kết ở Thành Đô, chỉ non thề biển cùng sánh vai nhau phục hưng phong trào cộng sản quốc tế  và ngây thơ “dẫn dắt năm châu đến đại đồng”, thì cái thực tế sờ sờ trước mắt, là Tàu Cộng đang thao túng một bè lũnhững Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc trong hàng ngũ lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam để giày xéo giang sơn Việt Nam, không biết có làm cho cái tư duy “biện chứng” của Giáo sư TBTxót xa không.
Qua bài phát biểu ngày 1/7/2014 trên Vietnamnet của TBT, dân chúng nhận ra là TBT vừa ủy mị đau buồn vì không chọn được láng giềng, phải “ăn đời ở kiếp” với cái thằng chồng vừa tham lam đê tiện, vừa hống hách dã man.
Đọc xong những lời lẽ chảy máu trong lòng ấy, thường dân chúng tôi vừa phân vân, vừa ngạc nhiên: “Ơ hay, thế một loạt đất nước xung quanh ta, như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Philippines, Ấn Độ… cũng đang bị cái thằng chồng vô lại của “Đảng ta” quấy rối và cưỡng hiếp. Vậy mà họ dám đứng thẳng lên, dám mắng vào mặt cái thằng đang nhằm nhè gieo rắc tư tưởng cam phận “ăn đời ở kiếp”… Họ giữ tư cáchtrong trắng của những người đàn bà đoan trang, và khi cần vẫn tốc váy vỗ vào mặt cái thằng chồng khốn kiếp của “Đảng ta” kia mà. Sao mà “Đảng ta” cam phận “ăn đời ở kiếp” với nó (!?)”.
Theo Điều 4 của Hiến pháp, Đảng đã lãnh đạo Quốc hội thông qua Luật Hôn nhân và Gia đình, trong đó có những điều khoản về tự do kết hôn và tự do ly hôn (!?). Hãy ly dị cái thằng chồng đốn mạt ấy để trở về tổ ấm với bà mẹ Tổ Quốc của mình, TBT ạ.
Xung quanh Tổng bí thư rất nhiều kẻ thù
Tôi đọc được một đoạn mang tư tưởng chiến lược của TBT đăng trong bài báo trên Vietnamnet vừa viện dẫn ở trên: TBT mong muốn quyết tâm “…giữ được an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, bảo vệ chế độ, bảo vệ Đảng, bảo vệ nhân dân, không để nội bộ rối ren…”.
Đọc xong đoạn này, một người dân bình thường nhất như tôi, còn kém xa anh chàng “khu đen” Vương Trí Dũng, cũng nhận ra TBT phải chống rất nhiều kẻ thù. Chống kẻ thù của chế độ để “bảo vệ chế độ”, chống kẻ thù của Đảng, để “bảo vệ Đảng”, chống kẻ thù trong nội bộ để chống “gây nội bộ rối ren”, rồi chống kẻ thù của nhân dân… Đến cái đoạn “kẻ thù của nhân dân” thì tù mù quá, không thể nào nhận diện được hắn là ai. Tôi nhớ lại, thời Stalin cũng có khái niệm này. Những ai chống ông ta đều bị quy tội là “Kẻ thù của nhân dân”. Chẳng hạn, đến ủy viên Bộ Chính trị Bukharin, một nhà lý luận hàng đầu của Đảng Bônsêvich Nga, chỉ cần có ý kiến khác Stalin, là bị quy tội “kẻ thù của nhân dân” và đang đêm bị gọi đi thủ tiêu không xét xử. Rồi kẻ thù của chế độ cũng là một khái niệm rất rắc rối: Con cái địa chủ, tư sản, mà bố mẹ họ bị “xử lý” trong Cải cách ruộng đất và Cải tạo tư bản, chắc chắn dù họ yêu nước bao nhiêu họ cũng không thể yêu cái chế độ đã giết oan uổng cha mẹ họ. Ngay cả con cái các đảng viên cộng sản bị quy oan là Quốc dân Đảng rồi bị bắn trong thời Chỉnh đốn tổ chức chắc chắn họ cũng không thể yêu cái chế độ đã bắn giết oan uổng cha mẹ họ.
Xem ra, khi giải mã cái tư tưởng chiến lược trong đoạn văn trên đây, dân chúng tôi nhận thấy “Đảng ta” nhiều kẻ thù quá. Tứ bề thọ địch…. Các cụ ta có câu, hai thằng đánh một chẳng chột cũng què.
Theo cái cách phân tích mâu thuẫn trong cuốn sách “Mâu thuẫn luận” của Mao Trạch Đông, mà chắc Giáo sư TBT rất “quán triệt”, thì bây giờ Đảng phải xem đâu là mâu thuẫn cơ bản, đâu là mâu thuẫn chủ yếu để xác định cho đúng “sách lược bạn thù”, chứ nếu xác định kẻ thù như bài nói của TBT mà tôi trích dẫn ở trên thì gay go lắm.
Vấn đề không chỉ là “Đảng ta” sụp đổ, mà nghiêm trọng hơn là Tổ Quốc ta, nhân dân ta chịu phận làm nô lệ giặc Tàu.
Với thiển ý của một thường dân, tôi xin đề nghị:
Đảng hãy làm cái điều như Đảng nói
Đảng đang ngày ngày kêu gọi toàn Đảng toàn dân “Học tập tư tưởng Hồ Chí Minh”. Tôi nhớ đến hai tư tưởng rất hay của Hồ Chí Minh mà Đảng cần học ngay không chậm trễ.
Thứ nhất, TBT là giáo sư, tiến sĩ về Xây dựng Đảng, chắc nhớ rất rõ sự kiện Hồ Chí Minh đã dám dũng cảm tuyên bố giải tán Đảng Cộng sản Đông Dương vào tháng 11/1945. Phải chăng đây là một sự tuyên bố Hồ Chí Minh trở về với dân tộc, để tranh thủ thêm đồng minh chống xâm lược Pháp. Tôi không bàn, đó là lời tuyên bố thật, hay chỉ là một đòn đánh giả để nghi binh. Trong mọi trường hợp, dù giả hay thật, thì đó vẫn là một sự lựa chọn chính trị dũng cảm về mặt sách lược.
Sở dĩ phải nghĩ đến giải pháp này, vì đó là cách nhẹ nhàng nhất để cắt đứt quan hệ “Đảng anh em” với quân xâm lược. Đó cũng là cách nhẹ nhàng nhất để thoát khỏi những nỗi đau mà Đảng (Cộng sản Việt Nam) đã để lại những vết hằn trong lịch sử dân tộc. Nếu cần thì lập một đảng khác, đảng của dân tộc.
Thứ hai, Trong di chúc viết năm 1969, Hồ Chí Minh mong toàn Đảng, toàn dân xây dựng một nước Việt Nam “hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”. Không thấy ông nói gì đến xây dựng một nước Việt Nam XHCN cả. Với một người có bề dày hoạt động chính trị như Hồ Chí Minh, đây không phải chuyện sơ suất trong viết lách hoặc đổ lỗi cho bọn nhân viên đánh máy, mà là tư tưởng Hồ Chí Minh về cái mà Đảng vẫn gọi là “Con đường Bác Hồ đã chọn”. Trong những lời trăng trối cuối cùng, Hồ Chí Minh đã không nói là chọn con đường xây dựng một nước Việt Nam XHCN.
TBT là giáo sư tiến sĩ về Xây dựng Đảng chắc quá hiểu sự linh hoạt trong sách lược đồng minh của Hồ Chí Minh. Tôi xin không bàn sự lựa chọn của Hồ Chí Minh sai hay đúng. Việc đó sẽ có lịch sử phán xét. Tôi chỉ bàn về tư tưởng của Hồ Chí Minh trong sách lược đồng minh, mà TBT cần học tập.
Hãy dũng cảm vứt bỏ cái “Đảng anh em” khốn kiếp
Đó không chỉ là lời kêu gọi của cá nhân anh thường dân “khu đen” Vương Trí Dũng, mà là lòng dân.
Xin TBT hãy giả làm dân thường đi vi hành để nghe dân nói. Tôi dám đảm bảo một trăm phần trăm, một ngàn phần ngàn dân Việt Nam mong muốn Đảng Cộng sản Việt Nam hãy vứt vào sọt rác cái “Đảng anh em” khốn kiếp đang giày xéo Tổ Quốc chúng ta.
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có bài cảnh báo muộn mằn: “Không để nhân dân mất lòng tin vào Đảng”…
Thưa ông TBT và ông Chủ tịch nước. Tôi nói đó là lời cảnh báo muộn mằn, vì Dân đã mất hết lòng tin vào Đảng từ khuya rồi. Dưới con mắt của dân, thì Đảng bây giờ là hiện thân của sự độc đoán, lộng quyền, hống hách, tham nhũng, cưỡng chiếm đấtđai và… thậm chí không phải không có người dùng cả khái niệm là một lũ “bán nước”.
Đọc những bài của các giáo sư tiến sĩ viết dài lê thê để chứng minh cái sự “bách chiến bách thắng”, “ước vọng ngàn đời của nhân loại”, … đến cái việc của dạ dày “bảo vệ cái sổ hưu”, … thì dân chỉ nhếch mép cười, cho họ là ngồi trên trời suốt ngày ca hót không vướng bận gì với cuộc sống dưới nhân gian.
Ngày ngày dân xem đủ các phim chống Nhật, chống Pháp, chống Mỹ bên cạnh những thước phim về củng cố mối tình hữu hảo với cái “Đảng Hán tặc anh em”… Dân hiểu mộc mạc: Chẳng qua chiếu các phim đó là để dân quên cái sự ươn hèn trước bọn xâm lược Tàu Cộng.
Mấy lần tôi đi vào những làng bản ở Hà Giang, Điện Biên, nghe đồng bào các dân tộc thiểu số ở đây nói: “Tao chỉ nghe cái đảng trên cây thôi, không tin cái đảng dưới đất”… Tôi ngớ ra không hiểu đồng bào nói, cái đảng trên cây và đảng dưới đất là những cái đảng nào! Chẳng lẽ ở các vùng cao của nước ta đã chuyển sang thể chế đa đảng.Hỏi căn vặn đồng bào mới vỡ lẽ, thì ra cái đảng trên cây là loa đài, nói cái gì cũng hay; còn cái đảng dưới đất, là các vị lãnh đạo các cơ quan đoàn thể, các quan huyện, quan tỉnh, là bệnh viện, là trường học, làm cái gì cũng gây khó cho dân.Vì vậy mà dân không còn thiết tha gì với cái đảng dưới đất nữa.
Tôi không rõ TBT muốn củng cố cái đảng trên cây hay cái đảng dưới đất? Chắc đó cũng là nỗi trăn trở của các giáo sư tiến sĩ của ngành Xây dựng Đảng, mà với Giáo sư TBT cũng đang là một mối quan tâm./.


Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

ĐỪNG CHỊU CÁI NHỤC NẾM CỨT VUA NGÔ CỦA CÂU TIỄN.


Ở phía tây của châu Á, Nga đang bị sức ép từ phía tây của họ, còn ở phía đông thì Trung quốc đang bị cô lập suốt một dải Thái bình dương.
Việt nam cũng có chút thay đổi thái độ khi gián tiếp tham gia vụ kiện TQ của Phi và mấy hôm rồi liên tục nhắc đến các anh hùng liệt sỹ đã bỏ mình ở Gạc ma 1988 và Hà giang 1979 chứ không thờ ơ như trước.
Có thế chứ Việt nam ơi, hãy dũng cảm đứng lên, đối mặt với quân giặc ngàn đời của đất này, đừng bắt chước bọn miền đông của Ukraina mà cúi đầu.
Giặc Pháo đô hộ bao năm vẫn là bạn tốt khi họ không còn dã tâm xâm lược.
Giặc Nhật, nguyên nhân của năm 1945 chết đói hơn 2 triệu người vẫn thành bạn tốt khi họ thực lòng với ta.
Giặc Mỹ gây bao tội ác ở Côn đảo - Phú quốc, Khâm thiên. Bảo tàng chứng tích chiến tranh đầy khách Mỹ đến xem và họ trở thành đối tác chiến lược vì sự đóng góp cho sự ổn định của khu vực, cho sự tiến bộ của nước ta.
Nhưng với một đối tượng gần kề, là hàng xóm lân bang nhưng lịch sử ngàn năm dựng và giữ nước dạy cho ta biết rằng : ĐÂY MỚI LÀ KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP. THÔI ĐỪNG SỐNG KIẾP VIỆT VƯƠNG CÂU TIỄN NỮA - VIỆT NAM ƠI.

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Thư gửi Lại văn Sâm hay gửi Ban TTVH Trung ương ???

Anh Lại Văn Sâm thân mến,
Tôi là một khán giả của CẦU TRUYỀN HÌNH TRỰC TUYẾN KỶ NIỆM 70 NĂM NGÀY THÀNH LẬP QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT NAM VÀ 25 NĂM NGÀY QUỐC PHÒNG TOÀN DÂN diễn ra tối 19.12.2014 trên VTV1 do anh làm tổng đạo diễn. 
Đúng ra, tôi phải gọi bằng ông theo cách xưng hô lịch sự thông thường, song để biểu tỏ sự chân tình, tôi xin phép được gọi bằng anh cho thân mật và tiện trao đổi.
Tôi đã chăm chú và xúc động dõi theo toàn bộ buổi truyền hình trực tuyến, đắm mình vào những hình ảnh, những âm thanh gợi lại bao kỷ niệm đã từng hằn sâu trong k‎ý ức của một người đã bước vào tuổi 80 với những trải nghiệm hào hùng và khắc nghiệt của nước mắt và máu qua các cuộc chiến tranh chống thực dân, đế quốc và bọn bành trướng xâm lược.
Tôi chân thành cám ơn anh và các cộng sự của anh cùng với những văn nghệ sĩ đã làm sống lại trong tôi, và chắc không chỉ riêng tôi, những chặng đường đời đáng nhớ của mình gắn liền với “những khúc quân hành” của nhân dân mình trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, và khi vết thương chưa liền da đã phải tiếp tục chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược.
Các anh chị đã có những cố gắng để làm sống lại dòng thác thời gian cuồn cuộn chảy, cuốn theo những biến động dữ dội trong đời sống đất nước, trong thân phận của mỗi con người gắn với số phận của dân tộc. Giữa dòng chảy của lịch sử, thời gian đã xóa nhòa đi nhiều điều, nhưng thời gian cũng làm nổi bật lên những giá trị mang tính vĩnh hằng mà không một thế lực nào có thể làm phôi pha hay cố tình xóa bỏ được.
Thời gian cũng đang kết nối quá khứ với hiện tại, làm nổi rõ lên những thăng trầm của thời cuộc, ở đó chất chứa bao câu hỏi cần phải có câu trả lời. Những câu hỏi thấm đẫm máu và nước mắt. Những câu trả lời sòng phẳng, công khai và minh bạch. Vì, xét đến cùng, lịch sử chính là con người nhân với thời gian.
Chính vì thế, tôi cám ơn vì những thành công của sự dàn dựng công phu đã kết nối nhịp nhàng và sinh động ba địa điểm truyền hình Hà Nội, Cam Ranh, TP Hồ Chí Minh đã làm sống lại những sự kiện lịch sử. Một quá khứ gần và một quá khứ xa đang hòa quyện, trộn lẫn vào cuộc sống hôm nay với đầy rẫy những nhiễu nhương của thế sự, đánh thức những suy tư không giống nhau của mấy thế hệ khác nhau đang bị cuốn theo “khúc quân hành” của 70 năm. Làm được điều này thật không dễ!
Nhưng, thưa anh Lại Văn Sâm,
Càng xúc động bao nhiêu trong những thời khắc được sống với những hồi ức và kỷ niệm thì lại càng phẫn nộ bấy nhiêu khi anh nói lời kết thúc đêm truyền hình! Phẫn nộ vì một quên lẫn tày trời tạo ra một hẫng hụt quá lớn cho triệu triệu người đang dõi theo cầu truyền hình để được sống với những hồi ức và những rung động của trái tim trung thực tội nghiệp của mình ! Chao ôi, nói một phần sự thật còn tệ hơn nói dối, sự lường gạt lịch sử là một tội ác. Làm sao mà nhà đạo diễn tài ba Lại Văn Sâm lại có thể quên hẳn một cuộc chiến tranh : Cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược!
Đúng hơn, phải nói cho rạch ròi, anh đã quên hẳn cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam. Mà vì anh đã quên nên tôi phải nhắc lại những điều mà mỗi một người Việt Nam vốn đang lưu chảy trong huyết quản của mình dòng máu Lạc Hồng không thể quên :
Ngày 13 tháng 12 năm 1978, được sự trang bị và hậu thuẫn của Trung Quốc, Khmer Đỏ đã huy động 19 trong 23 sư đoàn (khoảng 80.000 đến 100.000 quân) tiến công xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới. Ba sư đoàn đánh vào Bến Sỏi với mục tiêu chiếm thị xã Tây Ninh, 2 sư đoàn đánh vào Hồng Ngự (Đồng Tháp), 2 sư đoàn đánh khu vực Bảy Núi (An Giang), 1 sư đoàn đánh Trà Phô, Tà Teng (xã Phú Mỹ huyện Giang Thành tỉnh Kiên Giang).
Tại những vùng chiếm đóng, Khmer Đỏ đã thực hiện sách lược diệt chủng đối với người Việt, như đã làm với người Khmer. Tiếp đó là cuộc phản công của quân đội nhân dân Việt Nam tiêu diệt quân Khơme Đỏ, giúp nhân dân Campuchia xóa bỏ chế độ diệt chủng Pôn Pốt. 55.300 chết hoặc bị thương (kể cả dân thường) từ năm 1977 tới tháng 10-1989.
Trong cuộc chiến này, “khúc quân hành” không chỉ có lời ca, tiếng hát mà mỗi chặng đường đều thấm đẫm máu của chiến sĩ ta trộn lẫn với máu và nước mắt của nhân dân các tỉnh Tây Ninh, Đồng Tháp, An Giang, Kiên Giang! Mà quên làm sao được khi chính điện chúc mừng của lãnh đạo Campuchia nhân kỷ niệm 70 năm ngày thành lập quân đội ta cũng đã trân trọng nhắc đến điều này khi mà trên đất nước còn nhiều liệt sĩ Việt Nam nằm lại.
Cũng trong “sự quên” đó, nhà đạo diễn tài ba cũng quên luôn cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc năm 1979 khi Đặng Tiểu Bình xua hơn 60 vạn quân xâm lược của 7 quân đoàn với 21 sư đoàn tác chiến, 9 sư đoàn dự bị đã tàn sát nhân dân ta trên các tỉnh biên giới. Máu của các chiến sĩ ta thấm đẫm suốt dải biên cương của Tổ quốc, hàng chục nghìn dân thường bị quân xâm lược giết hại dã man.
Và anh Lại Văn Sâm ơi, máu người đâu phải là nước lã, do đâu, dưới áp lực nào mà anh lại quên? Có thật anh đã quên? Tôi không tin. Những tưởng rằng chuyện đau lòng và ô nhục về việc đục bỏ những tấm bia ghi tên các liệt sĩ hy sinh trong chiến đấu chống quân xâm lược Trung Quốc đã được đào sâu chôn chặt khi mà người ta đã hiểu ra được cái giá phải trả sẽ là quá lớn vì đã dại dột xúc phạm lương tri, lương năng của con người Việt Nam, dẫm đạp lên tình cảm thiêng liêng của truyền thống dân tộc.
Ấy thế mà, đúng vào lúc đất nước đang gọi dậy “khúc quân hành” của những bước chân quật cường, dũng mãnh “đâu có giặc là ta cứ đi” khi mà giặc ngoại xâm đang ngang nhiên đánh chiếm Hoàng Sa để biến thành quận huyện và thành phố của chúng, đánh chiếm để xây sân bay quân sự trên các đảo của ta ở Truờng Sa, công khai tuyên bố “đường 9 đoạn tự vẽ” trên Biển Đông để biến vùng biển có vị trí chiến lược to lớn này thành ao nhà của chúng bất chấp sự lên án của công luận quốc tế, thì chuyện đau lòng và ô nhục đó lại tái hiện.
Liệu ở thập niên thứ hai của thế kỷ XXI này có phải nhắc lại lời Phan Bội Châu vào đầu thế kỷ trước của thuở mất nước : “Nước là máu của tổ tiên ta chứa lại, Núi là thịt của tổ tiên ta chồng chất lên, Mồ hôi nước mắt của tổ tiên ta đã rưới khắp nước Nam này, Nỡ nào một buổi mai để bọn sài lang ăn cho no bụng!…Nhục thay cho núi sông ta, đau lòng thay cho tổ tiên ta, Mối hận này, bể phải gào mà núi cũng phải khóc…Hồn nước ta ơi! Hãy về đây” ?
Để ai đó khỏi quên có lẽ phải nhắc lại lời Hồ Chí Minh về sức mạnh vô biên của tinh thần yêu nước của dân ta, mỗi khi tổ quôc bị xâm lăng thì “tinh thần ấy lại sôi nổi, nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước”.
Lũ cướp nước hiểu được điều đó cho nên chúng trăm phương nghìn kế dụ dỗ, đe dọa, lừa bịp, gạ gẫm để bằng tiền, bằng súng, bằng mưu ma chước qủy nhằm làm băng hoại truyền thống yêu nước của người Việt Nam để thay bằng một thứ thế phẩm lừa mị của cái gọi là “cùng chung ý thức hệ”! Vậy thì, cái “sự quên” khốn khổ của anh chính là tử huyệt mà bọn xâm lược đang cố bấm vào hệ thần kinh nhạy cảm nhất trong tâm thế Việt Nam hôm nay đấy anh Lại Văn Sâm ạ.
Nhưng, cũng chính vì thế mà tôi tin rằng anh không quên, nhà đạo diễn tài ba không hề quên, không thể quên. Ngược lại anh rất nhớ, phải rất nhớ để trong mạch cảm xúc tuôn trào nhà đạo diễn không buột miệng nói ra câu gì đó mà người ta đã thẳng thừng gạch bỏ trong kịch bản và nghiêm cấm những bột phát từ trái tim đập theo nhịp trung thực của tâm hồn nghệ sĩ đích thực có thể khiến ông “bạn láng giềng cùng chung ý thức hệ”, mà ai đó quyết đền ơn tri ngộ vì đã được bảo kê cho cái ghế quyền lực của mình đang lung lay, khỏi phiền lòng.
Liệu có nói được rằng thật khổ thân cho những người tử tế muốn sống và làm việc một cách tử tế. Xem ra, “đoạn trường ai có qua cầu mới hay” khi lâm vào tình huống “ma đưa lối. qủy dẫn đường, lại tìm những chốn đoạn trường mà đi” người có bản lĩnh lắm mới giữ được cái thiên lương của mình.
Bởi vậy, càng giận anh bao nhiêu, tôi lại càng thông cảm với những áp lực mà tôi đoán rằng nhà đạo diễn CẦU TRUYỀN HÌNH HÁT MÃI KHÚC QUÂN HÀNH cũng như các đồng nghiệp của anh phải gánh chịu. Đó là lý do tôi viết thư ngỏ này gửi đến anh.và qua anh gửi đến các bạn đồng nghiệp của anh đang góp phần giữ cái nhịp đập lành mạnh và dữ dội của đời sống xã hội.
Trong thế kỷ internet nối mang toàn cầu thì những người làm truyền hình đảm đương một sứ mệnh thật nặng nề để nối liền nhịp đập cuộc sống đất nước, của thế giới với nhịp đập trái tim của mỗi một con người lương thiện và trung thực muốn có một cuộc sống tử tế.
Mong rằng các anh chị chân cứng đá mềm. Và để giữ được cái thiên lương của người có bản lĩnh thì làm sao cho nhịp đập trái tim mình không lạc điệu với nhịp của thời đại mà chúng ta đang sống, thời đại của nền văn minh trí tuệ. Vì rằng trên con đường vùn vụt các thế hệ, quả tim tội nghiệp của con người vẫn là quả phao để cứu giữ ít nhiều thơ mộng khỏi sa xuống vực tối của sự lừa mị bẩn thỉu.
Giấy ngắn tình dài, hy vọng nhận được hồi âm của những người mà tôi yêu mến.
Thân kính,
Tương Lai,