Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

BÀI CA TỰ TÌNH - Lưu Trọng Lư

“Mỗi một lần xốc súng lên vai
Không để chồng thêm một từng nghèo đói “
***
Đường lên hạnh phúc chỉ có một mà thôi
Có ai chảy ngược dòng sông
Khi tất cả đang tuôn về biển cả
Sợ gì sóng! Sợ gì gió!
Khi với ta Đổi Mới – chuyện mất còn

1.
Cái lương thiện chết mòn
Cái bất nhân lên mặt
Vẫn nụ cười thơn thớt
Nghênh ngang những hình người

Phải biết bao sông núi
Mới rửa sạch cặn bã tâm hồn
Mới kỳ cọ sạch nham nhở lương tâm
Trong biết bao bộ ngực đẫy đà phồng căng
Không phải những trái tim mà lửng lơ những
thớ thịt

Vét! Vét hết những gì bao đời nhân dân đã
làm nên
Đẹp đẽ, giàu sang, béo bở, uy quyền
Quăng ra, nhả ra từng từng “động biến”
Tắc nghẽn tuần hoàn
Bịt hết lỗ chân lông

Ăn cướp, ăn cắp, đầu cơ, phe phẩy
Những chiếc vòi, những mồi bẫy
Bên thoi thóp những cuộc đời
Chúng rôm rả: Vào! Vào! Vô! Vô!
Một miếng cháy hôm qua nấu thành cháo loãng
Trên tay người lao công khốn cùng, húp,
húp nhanh!
Tội tình giọt mồ hôi trộn bụi sền sệt chảy…

2.
Sau 30 năm bom đạn
Giữa lòng mẹ con vẫn chưa về
Súng trên vai, chiến trường bước thẳng
Cưỡi biên cương đầy trời quân diệt chủng
Có thương đau nào như thương đau nầy
Có tội ác nào như tội ác ấy
Một tiếng “thương” hai trời mẹ gọi

Có hành quân nào như thế – hành quân bay!
Giặc ngoài còn đầy biên ải
Đó đây nổi dậy âm binh
Những tên giặc trong mình
Không gươm, không mác
Đêm đen ngọn đèn thổi phụt
Vườn hoang gậy múa tung hoành
Sợi dây oan nghiệt trói lương tri vào một duộc
Tối thượng đồng tiền rắn độc
Lúc nhúc ngõ ngách hoàng hôn
Tối thượng uy quyền
Trò chơi tàn nhẫn
Giữa phố phường những cuộc đua rửng mỡ
Hoa lài, hoa lý, chết giữa mùi thơm
Mồ hôi thành đứa sai vặt
Đâu đó cuộc đời chỉ phết mãi một mầu sơn
Đâu đó cuộc đời chỉ phết mãi phấn son
Cái giả đuổi
Cái dối trả đuổi
Cái lọc lừa đuổi
Cái sống đuổi
Cái chết đuổi
Cái đói, cái nghèo đuổi
Cái dốt nát đuổi
Cái xác xơ tàn phá đuổi

Hãy tỉnh lại lòng ơi!
Vương miện chẳng làm nên nhân cách
con người
Hãy bắt đầu thế đã
Mồ hôi – người chủ tối cao
Xin người hãy biết nhỏ đúng từng vị trí!
Xin người đừng cúi đầu làm kẻ sai vặt!
Ôi thần thánh mồ hôi
Máu lệ nghìn năm
Thiêng liêng lời nguyện

Hãy xắn tay giành lại lẽ công bằng!
3.
Vẫn là sau 30 năm, một cuộc
Có những lỗi lầm chẳng từ lẽ gian truân
Cuộc sống ơi! Dễ đâu ngươi bướng bỉnh
Từng chân lông ta soi sáng ngọn đèn
Quy luật như con chạch đang lủi bùn đen
Hay chính nó đang dưới ngọn đuốc rực rỡ
Đi lại đứng nằm, mắt thường bị lóa?

Mới và cũ
Nào đâu dung dảy một đường ranh
Đục – trong chung chạ một dòng
Nhưng từ cái cũ vô biên
Mặt trời còn bay mãi
Rất cũ và rất mới
Khi mỗi vòng quay
Hạnh phúc đắp đầy.
Cũ – muôn năm cũ:
Phải gần dân
Mà muôn năm mới.
Nhưng thế nào là “gần”
Khi trong gang tấc
Mà núi cách sông ngăn?
Bến này dân gọi
Bến kia đò chẳng qua sông?

Dù cho tuyệt thế thông minh, siêu việt, tài tình
Dù cho hiền truyện thánh kinh
Cũng không thể một lời dân sánh nổi!
Thì ý chí, quyền uy, người chớ vội vàng ra lệnh,
Cuộc đời đâu dễ cúi đầu ngay
Một chiếc trứng con cũng phải đủ tháng, đủ ngày
Không thể lôi xoạch ra ngoài khoác áo đính đầy lông cánh
Khi cuộc đấu tranh giữa vòng quyết liệt
Cái quan liêu còn nằm trên đệm thịt
Cái kiêu ngạo, nôn nóng nhơn nhơn
Và sáu tấm ván huân chương
Đâu dễ ôm tròn cái bảo thủ mà nhốt
Bên cái ấu trĩ tả khuynh
Cái hữu khuynh áp sát 
Được dịp cái “vô chủ” hê hê êm ả buông mình.

 4.
Cái mới từ đâu lại?
Cái mới đi từ đâu?
Có phải từ trên da thịt của mình
Cái khổ, cái đau, cái đói, cái nghèo, đã véo từng cái véo – một báo cáo trung thực nhất
Cái báo cáo từ trên lưng nhân dân oằn bao
gánh nặng.
Chớ ai bảo ta yếu hèn khi ta không ngăn được dòng nước mắt
Khi cái ham muốn tuột bậc của Hồ Chí Minh:
“Ai cũng được học hành. Ai cũng cơm no áo ấm” vẫn còn là giấc mơ xa lắc
Mà đất trời mờ mịt
Đòi phen cái vô luân thả nổi, cái phi pháp
tung hoành
Bao trảng trống, vào ra ngọn gió độc
Bao anh hùng súng đã buông hàng loạt giữa những “Đầu cầu”
Cuộc đời lẫn lộn vàng thau
Lập lờ mình đây, thù đó
Hổ báo đêm nay sẽ theo vào giấc ngủ
Tắc kè trên vọng gác đã rời canh?
Sáng mai lẽ nào mặt trời khi mọc
Vẫn hồng hào tươi rói một bình minh?
5.
Phải trả lại bình mình cho bình minh
Phải trả lại lịch sử cho lịch sử
Ôi Đại Việt một thuở oai hùng
Xin tạ lỗi với Nguyễn Trãi, Nguyễn Du
Tạ lỗi Bạch Đằng, tạ lỗi Điện Biên, tạ lỗi
Trường Sơn
Và các mẹ, chúng con ngàn lần tạ lỗi các mẹ
Những đứa con của các mẹ đã ngã xuống
Nào đâu chỉ để đỏ ngực, xanh mồ?

Không! Chẳng gì dễ mất!
Chẳng gì dễ chết!
Lịch sử còn kia!
Sự thật còn kia!
Của anh, của em hôm nào giọt nước mắt
Cũng chẳng hề chết bao giờ
Cả hôm nay phụt phùi giở gió
Lòng ơi! Ta muốn trăm lần, nghìn bận
Giữa muôn vàn cay đắng
Hôn lên ngọn cờ tố quốc
Hôn lên lời thề non nước

“Thù đếch sợ” – “Gian nan   đếch sợ”
Đời ta chỉ biết sợ… thời gian
Thời gian trôi đi không bao giờ trở lại.

Ôi, tổ quốc không nằm trên đệm gấm
Tổ quốc theo chân cơn bão chín, cơn bão mười
Tổ quốc trong từng nhịp đập tươi trẻ trái tim
Đuổi giông
Đuổi lũ
Đuổi đói
Đuổi nghèo
Đuổi vô luân
Đuổi dốt nát, thờ ơ, vô cảm
Đuổi cái thói coi con người chỉ là cán cờ,
cán cuốc.

Sẽ có một ngày, ôi tổ quốc to đẹp đàng hoàng
No đủ giàu sang
Ngẩng đầu kiêu hãnh
Thịt gân ta đang vặn mình chuyển động
Trên áo ta mặc đang bứt xé những đường khâu.

“Chở thuyền là dân
Lật thuyền là dân”
Bao đổ vỡ động trời
Nhân dân chuyển mình rầm rập
Sắp đóng lại rồi thế kỷ hai mươi
Lòng nghe cho rõ, lòng ơi!
Ngọn gió mới đang thổi tới
Chải lại đi vòng tóc rối
Cho sáng đẹp mặt mày
Không phải với ai khác
Tôi đang nói với người
Giấc mơ đẹp của lòng tôi.
Và thơ ơi!
Nếu trái tim ngươi nguội lạnh
Ta viết sẵn rồi cho ngươi đây lời điếu văn
vĩnh biệt
Một câu thơ đã đến lúc cũng có quyền bất diệt
Nhưng trước hết người ơi!
Muôn lần bất diệt: Con người.

1985

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ