Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

HÔN


 Bài thơ này của Phùng Quán - sáng tác đúng vào thời kỳ Nhân văn giai phẩm nên có lúc người ta phải đề là thơ dịch để tồn tại.
Nhớ những ngày mà xem phim nước ngoài cứ sắp hôn nhau là bị che mất màn ảnh. Bây giờ thì KINH, GÌ CŨNG CÓ. Văn hóa văn nghệ mà Hội nghi TƯ 9 vừa khẳng định thắng lợi đấy.
Đó là tôi muốn nói về sự hoàn mỹ ở bài thơ này.
Hôn
Trời đã sinh ra em
Ðể mà xinh mà đẹp
Trời đã sinh ra anh
Ðể yêu em tha thiết
Khi người ta yêu nhau
Hôn nhau trong say đắm
Còn anh, anh yêu em
Anh phải ra mặt trận
Yêu nhau ai không muốn
Gần nhau và hôn nhau
Nhưng anh, anh không muốn
Hôn em trong tủi sầu
Em ơi rất có thể
Anh chết giữa chiến trường
Ðôi môi tươi đạn xé
Chưa bao giờ được hôn
Nhưng dù chết em ơi
Yêu em anh không thể
Hôn em bằng đôi môi
Của một người nô lệ.
Phùng Quán (1956)

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ