Vi Thùy Linh
Mình quen biết Thuỳ Linh năm 1987, khi nó được cái giải nhất truyện ngắn Mặt trời bé con của tôi của báo Văn Nghệ. Đợt thi truyện ngắn năm đó
mình chỉ được cái giải khuyến khích. Thi cử mà thua đàn bà con gái kể cũng nhục
nhưng khi thấy nó xuất hiện rực rỡ như tiên giáng trần thì bụng bảo dạ, nói mẹ
khỉ, mình ở dưới gót chân nó cũng đáng, hi hi.
Năm sau dự
trại viết văn Suối Hoa (Hà Bắc), đáng đứng với Đức Ban, Nguyễn Trọng Tính trên
gác hai, một anh chàng đẹp trai đi cái Simson chở Thuỳ Linh phi thẳng vào. Cả bọn
mắt trợn mồm há, nói má… em nào ngon quá ta. Mình nhờ cái miệng cá ngão của Đức
Ban cứ há to đến nỗi cơ hồ không đóng
hàm lại được. Sau biết cái anh đẹp trai đó là chồng mới cưới của nó, cả bọn thất
vọng vô cùng.
Kể từ đó tự
nhiên mình thích cái tên Thuỳ Linh, nhiều tác phẩm của mình nhân vật chính có
tên này, từ truyện ngắn Một giờ trước lúc rạng sáng đến vở kịch Mùa hạ cay đắng,
đến cuốn tiểu thuyết Những mảnh đời đen trắng đều có cặp nhân vật Hoàng và Thuỳ
Linh, ngay cả cuốn Tình cát mình đang viết vẫn có cặp nhân vật này, tạo thành một
cặp nhân vật xuyên suốt trục sáng tác hai mươi năm của mình.
Cô em vợ của
mình sinh hai đứa con, một trai một gái, đã đặt tên con là Hoàng và Thuỳ Linh.
Nhiều người nghi là mình và Thuỳ Linh yêu nhau, kì thực không phải, mình với nó
khi nào cũng coi nhau như bạn bè như anh em. Gặp nhau cái là quí nhau, thân
nhau liền, và cũng chỉ dừng lại đó thôi, chưa bao giờ mình tán tỉnh nó, nó cũng
chưa khi nào thèm để ý đến mình.
Mình nghiệm
ra đối với đàn bà con gái yêu được họ chả khó nhưng giữ được họ thật khó vô
cùng, ngược lại để làm bạn bè chí thiết với họ khác nào đơm đó ngọn tre, nhưng
nếu được thì tình bạn thật bền vững, còn hay hơn cả bạn trai.
Mình đã có
cô bạn gái như thế, cho đến bây giờ vẫn mày mày tao tao, chuyện gì cũng nói với
nhau kể cả những kín đáo khác giới. Rất ít khi gặp nhau, có khi cả năm mới gặp
một lần, cũng chẳng điện thoại tin nhắn. Nhưng hễ đụng chuyện là có mặt đầu
tiên, lo lắng quán xuyến còn hơn cả người nhà, xong rồi bỏ đi, không thèm chờ đợi
một lời cảm ơn.
Năm 1983
mình đi Lạng Sơn cùng với cô bạn, hồi đó đói khổ chỉ đủ tiền thuê một phòng
khách sạn một giường, nó cũng mặc kệ, thản nhiên leo lên ngủ chung giường với
mình, nói nằm yên nhá, tí tởn là tao cho bay ra khỏi giường đấy. Đầu hôm còn
nghiêm chỉnh lắm, hai đứa hai góc nói chuyện say sưa, toàn nói chuyện tầm bậy
cười rích rích với nhau, rất vui. Đến nửa đêm mình sấn đến, nó trợn mắt gằn giọng,
nói nằm yên, tao đạp cái chết giờ. Mình cụt hứng tẽn tò nằm yên cho đến sáng,
hi hi.
Thuỳ Linh
cũng vậy, mình với nó có khi cả nửa năm không được một tin nhắn, nó ghét cay
ghét đắng việc đu đưa chát chít trên mạng, thăm hỏi xã giao. Nó giúp ai cứ lẳng
lặng làm, làm xong rồi nói, nói xong thì bỏ đi, chẳng cần nghe ơn huệ, chưa bao
giờ nghe nó kể nó đã giúp ai, giúp thế nào. Tiện đây nói luôn, nhiều đạo diễn,
biên kịch thành danh nhiều năm đều có công của nó. Hãng phim truyền Việt Nam trở
thành hãng phim anh cả đỏ, có cả rổ giải vàng bạc, cũng nhờ công sức của nó đổ
vào đấy không ít.
Năm 1996
mình đem cả nhà ra Hà Nội, mua nhà sửa nhà nợ nần tùm lum. Mình chưa có việc
làm, sợ vợ con lo lắng sáng nào cũng giả đò xách xe đi làm, sống lay lắt bằng
ba bài báo vặt. Rất nhiều người thấy thế thì thương lắm, nói những lời thương cảm.
Nó đến chơi nhà mình hai ba lần, đến rồi đi chẳng nói năng gì.
Một ngày đẹp
giời nó gọi đi làm phim ti vi cho một dự án của tây, sau ba tháng mình kiếm được
một mớ tiền, nợ nần xong xuôi lại còn mua được cho vợ cái xe máy. Kì thực nó đã
giúp mình trút được một gánh nặng tưởng chừng không cất lên nổi. Nhưng hễ mình
mở mồm kể công nó là lập tức nó lườm, nói anh như thằng dở hơi, kể kể cái gì.
Mua chút quà tặng nó thì nó trừng mắt lên, nói anh làm cái trò gì thế.
Thuỳ Linh
tính nữ nhưng khí đàn ông, thông minh cực đoan đàn ông cũng phải sợ. Đàn bà
thông minh cực đoan lại xinh đẹp nữa hiếm ai giữ được chữ phúc. Hình như cái chữ
phúc trong nó cũng khác người thường, nó chẳng mê đẹp trai, chẳng mê tài năng,
chẳng ham giàu có. Người hiền lành chưa chắc nó đã thích, bọn đầu gấu chưa chắc
nó đã sợ.
Nhìn nó sống
và yêu thấy na ná Lê Vân, ghét thì ba vạn cũng bỏ, thích thì dao kề cổ cũng
theo, có thằng đeo đẳng năm bảy năm không ăn thua, có anh từ quen đến yêu không đầy một tiếng đồng
hồ, thật dễ sợ. Đám đàn ông ba lăng nhăng như mình chỉ nể sợ chẳng dám yêu, được
nó quí mến là mừng rồi, chẳng dám dở bài tán tỉnh.
Chưa mở mồm
nó đã biết mình định nói gì, nguýt một phát đấm một cái, nói thôi đi ông anh
ơi, bài đó cũ lắm rồi. Trò chuyện văng tục thoải máí nó cũng thây kệ, gác cả
hai chân lên bàn nó cũng không thèm chấp, nhưng hễ ngả ngớn cái là nó sầm mặt
trợn mắt, nói tránh ra, đạp một cái chết giờ.
Nó lấy chồng
chẳng ai biết, chẳng cưới hỏi gì, ông chồng trẻ đòi cưới xin mấy lần, lần nào
nó cũng lắc đầu thở ra, nói cưới xin làm gì, để đến khi nào ông chán tôi, muốn
bỏ đi cũng tiện, khỏi phải vào toà ra toà, mất thời giờ.
Ai không
biết tưởng nó khó gần, thiếu sự mềm mại nữ tính, mình thoạt đầu cũng vậy, hoá
ra sai bét hết. Một lần mình hỏi ông người yêu cũ cuả nó, nói bác thì thiếu gì
gái đẹp mà chết mê chết mệt Thuỳ Linh. Ông này nói đấy là cô gái đặc biệt nhất
mà tôi đã từng gặp, vô cùng nhạy cảm và tinh tế, cô biết khi nào mình cần thì
sà đến khi nào mình muốn một mình thì lánh xa, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đa số
đàn bà chẳng ai làm được, thậm chí có người mù tịt chẳng biết gì.
Chiều qua
đi ăn cưới con trai một ông bồ cũ của
Thuỳ Linh, mình ngồi gần nó, nói em lên làm sếp được một năm mà trẻ ra
bao nhiêu. Nó trề môi bịp một phát, nói chán doanh nghiệp nhà nước lắm rồi,
đang tính nghỉ không lương chờ hưu như anh đây. Nói xong rồi cười toe.
Dạo này nó
vẫn nói cười toe toét, tuồng như đời nó toàn phơi phới chẳng có vấn đề gì xảy
ra, kì thực trong nó có một nỗi buồn thăm thẳm, nỗi buồn mọi thời đại của các
bà mẹ, nó đã không thể có con. Ba lần có
thai đều không giữ được, bây giờ muốn có cũng chả được. Đứa con nuôi đã đi lấy
chồng mất rồi. Ai gặp nó cũng tránh nói chuyện này, nó cũng tránh đàn đúm gặp gỡ
đám đông, sợ nhỡ có ai hỏi chuyện con
cái.
Mình nhớ khi nghe nó
sẩy đứa thứ 3, cả lũ bạn hoảng lên vội vàng chạy đến bệnh viện. Khi đến gần
phòng nó nằm thì lại ngại vào, sợ thấy nó khóc mà mình không biết nói năng sao
để động viên. Nhưng nó không khóc, nó ngồi dựa tường mở to mắt mệt mỏi nhìn trời,
tuyệt không nhìn ai, nói em chẳng hiểu em sống thế nào mà trời chẳng thương em.
Nó nấc lên một tiếng khô khốc, đôi mắt đỏ ngầu ráo hoảnh.
NQL
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ