Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

TỰ TÌNH THẤU XƯƠNG


Gần dân hai tiếng gần dân
Tưởng như bên nách bên thềm
Bên da, bên thịt
Mà sao ngàn trùng xa cách
Âm – dương hai ngả tách rời.
Vì sao một tiếng bên tai
Mà chẳng thông ngõ, thông đường, nghẽn tắt?
Lòng chẳng bên lòng!
Một báo cáo thẳng trên lưng
Là lời trung thực nhất.
Cái đau, cái thương, cái khổ, cái nhục
Cái đói, cái nghèo
Không qua giấy, qua mực
Véo từng cái véo một
Trên thịt, trên da
Cọng rau bẻ nửa
Cái sống chết gác chân nhau.

Vì dân một chút huệ ân
Vẫn là từ trên ban xuống, cho dân
“Do dân” mới là tất cả cội cành hoa lá
Khi Cách mạng là dân thì dân là tất cả


Vì không dân, tất cả vẫn là không.
Khó muôn lần dân liệu cũng xong
Không cùng dân, lo bàn, tháo gỡ
Đất dẫu về tay, đất còn là vô chủ
Dầu cho hiền truyện thánh kinh
Dầu cho xuất chúng tài- tình
Cũng không thể cùng dân sánh nổi.
Vì một cái nhìn của dân là triệu con mắt người chắt lại
Đêm nay một đêm mơ chẳng hổ báo ,thuồng luồng
Mà tỉnh ra, điệu vần thảng thốt
Câu thơ phải đổ mồ hôi từng giọt
Giọt khô, giọt ướt áo nhân tình
Nhìn ra lại gẫm đến mình
Bình minh một khúc tự tình thấu xương!

Lưu Trọng Lư

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ