VỊ CHỦ TỊCH NƯỚC
Đi từ nhân dân, Người về lại giữa nhân dân
Đôi bàn chân! Ôi đẹp lắm đôi bàn chân!
Có cỏ hoa nào không in dấu?
Da diết với con người
Ánh sáng của Người thế đấy
Chẳng làm chang chói mắt ai
Nhưng có hang hóc nào, Người không tìm tới
Có nơi nào đi qua, Người không ở lại?
Xa hay gần
Ngày hay đêm
Giữa lúc gian nan chìm nổi
Ta gặp Người trên mỗi bước đi
Giữa “ngày vui đại thắng” Người về
Trong mỗi khó khăn Người có mặt
Giản dị, nhẹ nhàng, tươi mát
Vẫn bộ đồ nâu cũ kỹ, đôi dép mọi ngày
Nhanh nhanh trên con đường tắt
Chẳng động lá khua cành
Lướt mình như một ánh trăng xanh
Vị Chủ tịch nước Cộng hòa
Hành quân cùng bộ đội
Đói ăn, mệt nghỉ dưới gốc đa
Khăn vắt vai, quần vo tận gối
Những bữa cơm giữa trời, không khăn trải
Chẳng lấp lánh thủy tinh
Chỉ có ngọn gió đưa cành
Một bãi cỏ xanh vài chùm hoa trắng dại
Tấm vải trên tay, mắt tôi còn ngắm mãi
Sao như ngờ ngợ chuyện chiêm bao
Vịnh Hạ Long, năm nào
Có người kể: một tảng đá, một vòm cây, một
bãi sỏi
Hạ đến rồi, xuân năm sau Người trở lại
Người thường len lỏi giữa những ao vườn
Hỏi từng giống cá nuôi, từng cây trồng năm trước
Tới đâu, Người vào tận bếp núc
(Không phải thói quen, mà “lý luận sống” của Người)
Phải vào nơi ăn, nơi ở, nơi chơi
Nhìn cái mặt thật, vốn bị nhiều son tô phấn trát
Người nói: Từ một Chủ tịch nước
Đến một cán bộ bình thường
Thảy đều đầy tớ của dân.
Mỗi lần Người đi thăm
Chẳng khác nào một lần ra trận
Người tìm nơi đường cùng ngõ hẻm
Nơi không còn một mảnh phên che
Nơi cái đói, cái nghèo trần trụi…
Nơi giữa nhà hóng được giọt mưa rơi
“Bác không vào nhà thím, vào nhà ai!”
Vào được một lúc
Người lại ra sân vắng, Người ngồi
Nhìn vô bàn thờ, không bánh chưng, Người lau nước mắt
Không chờ sáng mồng một, xông đất
Người phải thăm kịp tối ba mươi
Lúc cái vàng, cái úa chẳng vẽ vời
Lúc nước mắt chỉ có thể là nước mắt.
Đảng bước ra từ những xiềng xích
Phải nhìn lại từng vết xích xiềng.
Ngọn lửa tình, đốt từ buổi đang xuân
Sao cho xế chiều, còn râm ran cháy mãi
Nơi đâu còn đói nghèo còn qua nhiều khổ ải
Cuộc “Trường chinh” chẳng đứt đoạn nửa chừng
Và khi đời còn bến hẹn, bờ trông
Chiếc lá cành hoa còn đêm ngày nhức nhói
Đất nhớ, đất thương chưa một lần trở lại
Cái chết kia cũng khôn giữ được bàn chân!
1986 Lưu Trọng Lư
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ