Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Những thằng đang phá hoại đảng ( 2 )

Ngày trước, đảng viên luôn là tấm gương chiến đấu, hy sinh vì dân. Trong những lúc gian nan, hiểm nghèo nhất thì tiếng hô: các đồng chí đảng viên, đoàn viên hãy tiến lên hàng đầu. Đáp lại lời kêu gọi đó là các anh và sau các anh bao giờ cũng có dân làm nên sức mạnh. Dân tin nên dân nghe theo, bảo vệ. Kể cả phải đổi cả mạng sống của mình và gia đình để bảo vệ cán bộ, bảo vệ đảng. “Con chim vành khuyên” và một điển hình.
Ngày nay, đôi lúc nghĩ đến chuyện xưa mà bực mình. Bực vì những thằng đỏ vỏ xanh lòng mà chết nỗi chúng nó lại là số đông, thường xuyên xuất hiện trên mặt báo chí và các phương tiện truyền thông. Nhưng trên cả cái nỗi bực bội đó lại là sự thất vọng, vì không phải ai khác mà thất vọng vì đảng đang dung dưỡng, bao che cho lũ dòi bọ đó tồn tại. Rồi trong cái sự tồn tại đó, chúng nó nhân danh đảng để đục ruỗng lòng tin của dân dành cho đảng.
Thu vén cá nhân, tham nhũng, hủ hóa, bao nhiêu tội lỗi nếu không có quyền thì không bao giờ phạm phải. Mà một việc đơn giản nhất, nhanh nhất để dân biết, dân tạm yên lòng là đưa ngay những người có lỗi đó rời khỏi vị trí công tác ( đình chỉ công tác ). Sau khi xem xét có kết luận rõ ràng thì phục chức cũng được – có sao đâu. Nhưng không những đảng không làm mà còn cố ra sức bao che.
Tồn tại một cách dai dẳng trong dân quan niệm: muốn dành nhiều quyền lợi thì phải giữ vị trí lãnh đạo. Từ câu: mỗi người làm việc bằng hai… của những năm xưa đã thể hiện điều đó. Rồi nay, ủy viên kiểm tra thành ủy đánh cờ bạc tỷ - ta hình dung lương kỹ sư 40 triệu một năm thì phải bao nhiêu năm mới đủ tiền cho thua một ván. Kiểm lâm thực ra là lâm tặc. Hủ hóa là thẩm phán. Mua dâm và môi giới thì điển hình là Hà giang. Nói theo kiểu Ngu ngơ là: Hu hu đừng nói nữa.
Diễn giải dài thực ra chỉ muốn nói là chưa có người nói và làm như cố TBT Nguyễn văn Linh để cho tôi tin, chưa có gương mẫu như Nguyễn lương Bằng để tôi tin. Mất mát gì cũng không đáng sợ, nhưng tôi sợ nhất là mất lòng tin. Không tin gì là mất nấy. Theo kiểu nói của ông Phạm Tuyên thì tôi sắp rơi vào tối tăm.
Có người lại sợ thứ khác. Sợ ăn nhiều thịt, sợ xe cháy nổ. Lớn lao hơn như ông Nguyễn sinh Hùng sợ kỷ luật cán bộ thì không còn người làm việc. Lật lại câu này để hiểu theo cách khác thì: Ô phải đuổi hết à. Thế thì nguy thật. Nguy vì không ai không có lỗi à nên cứ phải bám lấy nhau, dựa vào nhau mà sống. Nếu vậy thì thằng Lê văn Hiền – Tiên lãng sắp lên chức chủ tịch Hải phòng rồi khi mà nó sẽ cưỡng chế hàng loạt đầm hồ, sắp phá hàng loạt nhà dân. Đảng im cho nó làm, đảng đổ tội cho nó sau. Còn lúc này tôi đang nản lòng vì mong mỏi chờ một tiếng nói của ý đảng khi lòng dân đã rõ.
( còn tiếp )

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ