MẸ ĐÂU NGỜ
Mẹ đã bao phen đưa ngực gầy
Lẳng lặng chịu những trận đòn chí
mạng
Sau lưng mẹ là Tổ Quốc mình trong
khổ nạn
Là những đứa con nằm vùng mẹ nuôi
giấu ngày đêm
Có những đứa mẹ chưa kịp nhìn rõ
mặt biết tên
Chỉ biết nó là Cách mạng
Mẹ đâu ngờ
Mẹ đâu ngờ
Sau lưng mình từ máu đẫm trồi lên
Trồi lên
Chiếc ghế
Có thằng con thoát chết vụ khui hầm
Trở về ngồi chễm chệ
Cái mặt nó bây giờ mới đạo mạo làm
sao
Nói năng đứng ngồi quan trọng
Thâm tâm chỉ nghiền ngẫm cách nào
Êm nhất
lẹ nhất
Cho mỗi ngày chiếc ghế thêm cao
Cao
cao
cao
Đến tận chỗ không còn nghe tiếng
cuộc đời oan trái
Không còn thấy trên con đường gập
ghềnh của Tổ Quốc đau thương
Có người mẹ tóc bạc chân trần oằn
lưng dưới chồng đơn khiếu nại
Nặng hơn dãy Trường Sơn.
Đà
lạt 18..08.1988
(Bài
đã đăng trên báo Thanh Niên số kỷ niệm ngày quốc khánh 02.09.1988)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ