Ôi, cái Hội Nhà văn của ông Hữu Thỉnh !
Tôi không có may mắn được là Hội
viên Hội Nhà văn, một hội nghề nghiệp “danh giá” trong cả trăm hội nghề nghiệp
ở cái xứ Việt Nam này . Nhưng tôi biết đó là cái Hội rất phức tạp. Ai cũng cho
là mình hay, mình giỏi và chả ai chịu ai, chả ai phục ai . Đó cũng là Hội mà
Ban Tư tưởng văn hóa Trung ương luôn phải để mắt tới vì lúc nào cũng có thể xảy
ra “lệch lạc” gây bấn loạn xã hội về mặt tư tưởng . Mặt mà Đảng luôn lo mất
định hướng . Chứ còn cái Hội giáo giới hay Hội Cầu đường, hội Vân tải ô tô thì
chúng tôi chỉ biết chân chỉ làm ăn thương yêu đùm bọc đấu tranh cho lợi quyền
của nhau
Gần đây, sau bài “phê bình chỉ điểm”
theo cách nói của nhà phê bình văn học có tiếng Phạm Xuân Nguyên trên tờ Pháp
luật thành phố Hồ Chí Minh đối với bài phê phán luận văn thạc sĩ của Nhã Thuyên
tức cô giáo Đỗ thị Thoan mà Phạm Xuân Nguyên cho là thô bạo , là vi phạm pháp
luật thì những người phía bên kia nhảy cẫng lên tung ra cả loạt bài đả
kích mà điển hình là các bài trên blog cá nhân của Đông La
Đọc những bài này mà chắc chắn chẳng
báo lề phải chính thống nào dám đăng vì nó thô tục , vô văn hóa không thể tưởng
tượng được. Đông La có lẽ cũng là một hội viên hội nhà văn VN, mà anh ta khoe
các tác phẩm của anh đều được gửi cho Hội đồng phê bình văn học nghệ thuật
TƯ gồm các ông Hồng Vinh, Đào Duy Quát và Hữu Thỉnh . Trong đó chỉ có Hữu
Thỉnh là có hơi hướng văn học, còn hai ông kia là nhà báo, nhà chính trị được
phân công theo dõi kìm kẹp các nhà hoạt động văn hóa theo đúng tôn chỉ mục đích
của Đảng cầm quyền. Nói trái đi dù chỉ một chút là sẽ bị thổi còi ngay
Lập công chuộc những lỗi lầm “không
vào Đảng, bỏ cơ quan sống tự do “ bây giờ biết hối cải muốn làm “văn nô”
thứ thiệt để bảo vệ Đảng . Liệu các đồng chí lãnh đạo tuyên giáo có thể tin
được miệng lưỡi của kẻ gian manh này không. Nhất là khi hắn tâng công với các
vị chửi tuốt tuột. Từ Nguyên Ngọc, một nhà văn lão thành rất có uy tín
trong và ngoài nước đến Phạm Xuân Nguyên , một nhà phê bình văn học có tên tuổi
. Hắn trơ tráo đến mức ngay cả Hội Nhà văn Trung Quốc cũng không khoái gì khi
phê phán những nhà văn Việt Nam tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược vì
nó sống sượng quá, thô tục quá. Hắn chửi Phạm Xuân Nguyên, chửi luôn cả Nguyễn
Quang Lập với blog Quê choa đã đăng những bài của Nguyên , hắn chửi từ Trần Độ
đến Nguyễn Huy Thiệp –một trong những nhà văn đi tiên phong và được thế giới
đánh giá cao của Việt Nam. Hắn chỉ khen mỗi Nguyễn Quang Thiều vì Thiều khen bốn
câu thơ của hắn hay hơn cả Chế Lan Viên !
Hội nhà văn của ông Hữu Thỉnh
có nhiều nhân vật quái đản quá. Nguyễn Minh Hồng , đại biểu quốc hội, mới
được phong anh hùng , người đã đề nghị Quốc hội ban hành Luật nhà văn
thật hài hước mà chính anh ta chẳng có một tác phẩm nào được công chúng biết
đến là một ví dụ. Bây giờ lại đến Đông La , một nhà văn , nhà thơ mà trong 86
triệu người dân VN thử hỏi có bao nhiêu chục người biết anh ta ? NHưng từ hôm
nay sẽ có nhiều người biết vì hãy xem các comment trên trang mạng Facebook thì
thiên hạ chửi bới , ném đá như thế nào với những ngôn từ bẩn thỉu thô tục cho
xứng với nhân cách của Đông La mà người ta gọi chệch thành Đa Lông (thằng mặt
L. nhiều lông)
Trong khi đó nếu xẹm bài viết trả
lời của nhà văn trẻ Nhã Thuyên mà chắc chắn chưa phải là Hội viên Hội Nhà văn ,
một bài viết nhẹ nhàng nhưng rất thâm thúy của người đàn bà viết văn mới thấy
thái độ nhâng nháo thô bỉ của các gã đàn ông mang danh nhà văn khi tấn công một
người thuộc phái yếu. và chiều nay trên blog Quê choa đăng bài trả lời
phỏng vấn của cô với người hỏi là Đặng Phú Phong thì dù chưa được đọc luận văn
của Nhã Thuyên mà Hội đồng chấm luận văn đã cho điểm 10 , tôi có thể khẳng định
đó là một tài năng , một triển vọng to lớn của văn đàn Việt Nam với lí luận sắc
bén, ngôn từ chính xác và mới lạ- nhiều tính từ tôi chưa được nghe bao giờ-
nhưng lại rất nhẹ nhàng. Một luận văn thứ hai của Nhã Thuyên để trả lời các phê
phán cô vừa qua với ý định phủ định luận văn Thạc sĩ của cô. Nếu tôi có
quyền, chỉ với bài trả lời phỏng vấn mà như là một bài phản biện này có thể
chấm cho cô đỗ Tiến sĩ luôn không cần bàn cãi gì nhiều . Vì đấy là kiến thức từ
trong bộ não của cô, bật ra từ trái tim rỉ máu của cô chứ không phải nhờ
ai trợ giúp như biết bao luận án tiến sĩ giấy ở nước ta . Với một tài năng
thiên bẩm như vậy, sẽ rất tiếc khi các sinh viên Đại học sư phạm không được
tiếp tục nghe cô giảng dậy vì một quyết định mang tính chất chính trị -một biểu
hiện rõ nét của cái gọi là “phê bình chỉ điểm” mà Ngô Nhật Đăng trong một
comment của mình đã tiên đoán rằng cụm danh từ này sẽ còn sống lâu bền trong
lịch sử văn học Việt Nam, và chính cụm từ này đã làm cho Đông La “cay mũi” và
chửi Phạm Xuân Nguyên là đồ ngu, đồ phản bội…y như Hoàng Hữu Phước chửi Dương
Trung Quốc cũng trên blog của mình rồi sau đó phải xin lỗi
Vậy là chiến dịch “xử tử hình” tiếng
nói trái chiều của Nhã Thuyên bắt đầu với các đánh giá hết sức nặng nề : phản
văn hóa, công trình ngụy khoa học, phi chính tri…của cả một bộ máy tuyên truyền
sau khi buộc Đỗ Thị Thoan thôi việc tại trường Đại học sư phạm Hà Nội-đánh vào
cái dạ dày của cô- , giáng chức PGS Nguyễn Thị Bình , người nâng đỡ giúp đỡ cô,
rồi hội đồng giáo sư trong đó có cả vị lão giáo sư thày của nhiều người thày là
Nguyễn Đăng Mạnh sẽ là gì đây . Liệu có đại cách mạng văn hoá vô sản cho các
thày đội mũ lừa đi rong phố không hay tống tất cả vào các Trại cải tạo như
những năm 50 của thế kỉ trước
Liệu qua hiện tượng Nhã Thuyên và
các bài phê phán nặng nề theo định hướng không biết của ai vì chưa ai tiết lộ một
chỉ thị mật bằng văn bản hay bằng miệng cho cả một chiến dịch chống lại các nhà
văn cấp tiến như Nguyên Ngọc, Phạm Xuân Nguyên, Nguyễn Quang Lập …như đã làm
cách đây hơn sáu chục năm với Trần Dần , Lê Đạt , Phùng Quán, Văn cao, Nguyễn
Hữu Đang, Thụy An…rồi cuối cùng phải hồi phục nhân phẩm và trao giải thưởng Nhà
nước cho họ khi họ đã yên nghỉ nơi suối vàng hoặc cận kề cõi chết . Chỉ có điều
, ngày xưa họ làm bí mật chả ai biết chả ai hay, đơn độc và cô độc , còn hôm
nay , khi thông tin trên mạng nhanh hơn công văn chỉ thị chạy theo con đường
bưu điện thì không thể bịt mồm các tiếng nói phản biện trái chiều , không thể
vi phạm nhân quyền một cách thô bạo và trắng trợn, không thể “đem bục công an
đặt giữa tim người” như Trần Dần ngày xưa đã viết . Không thể có lực lượng an
ninh mạng “đông như quân Nguyên” để bịt miệng cả triệu tín đồ của internet đang
khao khát tự do . Và khi có chính nghĩa thì ngay cả báo lề phải như Pháp
luật TP Hồ Chí Minh và Người Đại biểu nhân dân cũng dám đăng những thông tin
cấm kị , phạm húy cho dù Tổng biên tập có thể bị mất chức .
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ