Kính gửi Bác Vĩnh.
Mọi người khi viết về bác đều ghi đủ họ và tên, nhưng cháu
chỉ viết tên không phải vì thiếu lòng kính trọng mà vì cháu coi bác – người bạn của
cha cháu - như cha cháu.
Những nhận định của
bác về thế sự, những hồi tưởng của bác về quá khứ đã nhắc nhở con cháu rất nhiều
và khơi dậy trong mỗi người về tình yêu đất nước. Hôm nay cháu đọc trên trang của
Tễu đăng những ý kiến của bác về quan hệ Việt Trung, cháu viết bài này bổ sung
cho những điều – theo cháu – bác chưa nói rõ, bác cho phép cháu bổ sung ý kiến
này gửi các bạn đọc bác nhé. (http://xuandienhannom.blogspot.com/2013/04/tuong-vinh-vn-va-tq-khong-truyen-thong.html?spref=fb
)
Tất cả ý kiến của bác Vĩnh là đúng, tôi muốn mở rộng và nhấn
mạnh vài điểm gửi đến các bạn như sau:
Những năm tháng gọi là có tình hữu nghị ấy, bề sâu ẩn chứa
trong kế hoạch của Trung là “ đẩy xa Mỹ ra khỏi biên giới ở phía nam, như để
duy trì một khoảng cách với Mỹ ở Đại Hàn dân quốc bằng một miền đất gọi là Triều
tiên, dùng người và đất ấy làm khu đệm an toàn cho Trung quốc”. Ở Triều tiên cả hai phía bắc và nam Hàn, họ
duy trì hiệp ước đình chiến ký ngày 27 tháng 7 năm 1953 đến tận ngày nay. Nhưng
Việt nam ta đã chiến đấu, không chịu cảnh chia cắt như vậy, việc làm ấy đã
không vừa lòng Trung quốc.
Sự giúp đỡ trong những năm 50 đến 70 ấy, họ chỉ mong muốn
làm suy kiệt đất nước ta, kìm hãm cuộc chiến đấu chứ không muốn chúng ta có thắng
lợi cuối cùng. Họ không đồng ý cho ta đấu tranh vũ trang, họ khống chế ta chỉ
được đánh cỡ trung đội. Kể cả đến tận cùng ngày 29 – 4 – 1975, họ vẫn còn nhờ Sứ
quán Pháp tiếp cân Dương văn Minh, đề nghị bắt tay để họ giúp không cho Bắc Việt
thể tiến vào Sài gòn. Ông Minh đã từ chối bằng câu nói để đời: “ Đã bán nước
cho Pháp, cho Mỹ. Không lẽ lại còn bán nước cho Tàu “ để từ chối.
Đối với Việt nam, Mỹ và Trung quốc có thái độ khác hẳn nhau.
Mỹ chỉ muốn áp đặt tư tưởng, hệ thống kinh tế xã hội của họ vào VN, còn TQ thì
chỉ muốn biến VN thành quận huyện của họ. Điều khác nhau cơ bản trong cách giải
quyết các mối quan hệ của ta với họ là như vậy.
Một VN hùng mạnh là cái gai trong mắt họ, họ chỉ muốn nhổ ra và bẻ gãy.
Họ đã đưa ra tín hiệu đồng ý cho Mỹ ném bom Hà nội, phong tỏa
cảng Hải phòng năm 1972. Họ đã chăn các đoàn tàu chở vũ khí của Liên xô cho VN,
chỉ cho quá cảnh với điều kiện họ được mở niêm phong ( ??? ). Chính đơn vị tôi,
đánh xong mùa hè đỏ lửa ở Quảng trị thì được lệnh hành quân gấp ra Lạng sơn để
nhận vũ khí mới (chuẩn bị đánh B52 ) do LX viện trợ. Lên đến Lạng sơn là ngày 25
-10 – 1972, cũng là ngày Nic xơn tuyên bố dừng ký hiệp định. Bên kia biên giới
là các đoàn tàu Nga không được thông quan, chúng tôi đành nhận mấy trung đoàn
pháo cao xạ của TQ. Và chúng tôi trong nỗ lực tận cùng đã dùng loại vũ khí chỉ
bắn đến độ cao 5.000m để bắn B52, và các loại máy bay khác của Mỹ. Chỉ đến sau đêm
26 – 12 – 1972, sau 4 đêm B52 ném bom tan hoang thị trấn Đồng Mỏ ( cách Ải Chi
lăng chừng 5 km về phía bắc ), đá vùi lấp toàn bộ cầu đường, TQ mới cho tàu hỏa
Nga vào VN. Tên lửa Pechora ( SAM 3 ) không kịp triển khai thì Mỹ ngừng ném
bom. TQ giúp Mỹ như vậy đấy.
Tất cả những gì thể hiện tình đoàn kết chỉ là vỏ bọc, che giấu
một sự thâm hiểm đến cùng cực. Tôi cũng có những năm học tập bên TQ, khi nghe họ
nói câu “ như môi với răng “ đều phì cười và nói thêm khi bị đấm vào mồm thì dập
môi, tóe máu chứ răng không sao cả. Ta như phên dậu của họ thôi mà. Nay thì bằng
cách này cách khác, họ đang cương quyết biến mảnh đất ngàn năm này thành tỉnh
Quảng Nam của họ, kẻ mù, câm, điếc cũng nhận thấy điều đó.
Trước kia thì họ đánh chiếm Hoàng sa, rồi tràn qua biên giới
năm 1979 tận diệt dân ta, o ép, làm suy kiệt ta hàng chục năm. Đến năm 1988 họ
nã pháo tàn sát các chiến sỹ Hải quân ta, cướp đảo ở Trường sa. Những năm 70 ta
từng nói về “ đội quân thứ năm “ của TQ tại VN. Nay đội quân ấy đã và đang phát
triển ở Tây nguyên – xương sống của đất nước, đe dọa sự tồn vong của dân tộc.
Với quá khứ đau
thương của những năm chống Mỹ, những chuồng cọp, những Phú quốc. Đặc biệt là Mỹ
lai, tội ác của giặc Mỹ được ghi nhớ, được đưa vào bảo tàng, được dùng để dạy dỗ
các thế hệ sau về tội ác, về sự dã man của quân Mỹ. Người Mỹ cũng không ít lần
tỏ ra hối lỗi và có những hành động chuộc lỗi.Tất cả đều được ghi nhận và thường
xuyên nhắc đến. Nhưng những cuộc chiến với
TQ, một phần của lịch sử đất nước này lại bị ém nhẹm một cách khó hiểu. Chính sự
dấu diếm đó làm cho dân ta cảm nhận sự hèn nhát trong nhận thức của những con
người giữ trọng trách của đất nước, kể cả sự hèn hạ của phía TQ. Những kẻ tự
hào là quân tử tàu không dám ngỏ một lời nhận lỗi với chúng ta, trái lại còn bảo
đó là tình hữu nghị. Và buồn thay phía ta công nhận cái hữu nghị ấy. Không biết
rồi lúc nào sự tráo trở của truyền thông lại phải buông lời thóa mạ quân TQ xâm
lược khi nó ra tay.
Thưa bác, thưa các huynh trưởng, vì quá bức xúc trước những
gì đang diễn ra, Tất Thành mạo muội nói thêm một số điểm minh chứng cho ý kiến
của bác. Còn để nói về giặc phương bắc thì từ cổ kim đều đã ghi nhận rằng “
trúc Nam sơn không ghi hết tội”.
Hoặc các vị có thể google “ Gửi đại úy Minh và báo Quân đội
nhân dân “ để xem lại bài viết trên trang phantatthanh blogspot của tôi năm
2011. Trong đó tôi trình bày tỷ mỷ hơn về quân giặc này.
Kính mong mọi người cùng chia sẻ.
Kính chúc sức khỏe Bác.
Phan Tất Thành.
-
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ