Bài Thơ Tháng Tám
Tác giả: Bùi Minh Quốc
Các anh – những người
Tháng Tám
Các anh đâu rồi? Thấm
mệt rồi chăng?
Các anh nghĩ gì sau
nếp nhăn vầng trán
“Thế sự du du…” thật
giả nhập nhằng!…
Có lẽ nào? Có lẽ nào?
Lịch sử
Lại như con thò lò
trong ván bài quỷ dữ
Máu nhân dân tuôn chảy
đúc ngai vàng
Bạo chúa ngồi lem lẻm
tụng nhân dân?
Ơi em gái Trường Sơn
mười tám tuổi
Cùng đồng đội đêm nao
truy điệu sống cho mình
Và cứ thế dấn thân vào
lửa dội
Em nghĩ gì sau cặp mắt
kiên trinh?
Em nghĩ tới tương lai
tươi thắm ngọt lành?
Tương lai ấy bây giờ
tôi sống dở
Quay mặt vào đâu cũng
phải ghìm cơn mửa
Cả một thời đểu cáng
đã lên ngôi
Tôi bước đi trên đất
nước nghẹn lời
Các anh đâu rồi
Những người Tháng Tám?
Chẳng nhẽ khoanh tay
nhìn tấn trò bội phản
Dân tộc này bị vỡ nợ
Tự Do?
Dân tộc từng sống chết
chẳng so đo
Quyết không làm nô lệ
Sao hôm nay Người đành
cam chịu thế
Mặc thân phận mình
dưới ách tà gian
“Việt Nam bao năm ròng
rên xiết lầm than…”
Câu hát cũ lòng tôi rỉ
máu
Kìa em gái Trường Sơn
hiện hồn về nhìn tôi đau đáu
Tháng tám ơi! Tháng
Tám nước non mình
Tôi lại đi, lầm lũi
cuộc hành trình
Chỉ có thế thôi! Thơ
Với cường quyền
Ðối mặt
Sống trong tôi là
triệu người đã khuất
Ðang thét đòi món nợ:
Tự Do!
(19-8-1994)