Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Sau khi ngư dân Việt bị bắn trên biển Hoàng sa, ông Trọng điện đàm chúc mừng ông Tập



Bình minh ngày 20/3.
Vùng biển Hoàng Sa lặng sóng. Sau bữa ăn sáng đạm bạc, các ngư dân trên tàu cá của ông Bùi Văn Phải chia từng tốp bắt đầu ngậm dây hơi lặn biển khai thác hải sâm và các loại ốc biển ở khu vực gần đảo Linh Côn thuộc quần đảo Hoàng Sa. Hai ngư dân Hùng và Lâm xung phong lặn xuống biển lúc 7h, mở đầu cho ngày lao động mới.
Chừng một giờ sau, mọi người bỗng thấy con tàu màu trắng xám (to gấp 9 lần tàu cá) của Trung Quốc bất ngờ áp sát, xua đuổi. Đoán có chuyện chẳng lành, các ngư dân vội kéo dây đưa anh Hùng và Lâm lên khỏi mặt nước. Thuyền trưởng Thạnh rồ máy tàu tìm hướng chạy. Tàu Trung Quốc rượt theo, chặn trước mũi tàu cá khoảng 30 mét.
"Đùng... đoàng! Sau 4 phát súng phụt ra từ tàu Trung Quốc, cabin tàu cá lửa cháy ngùn ngụt hơn 3 mét. Tôi hô to, anh em múc nước biển dập lửa kẻo chết chìm hết", thuyền trưởng Thạnh kể lại. Anh bảo hơn 22 năm hành nghề ở vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa, chưa bao giờ anh trải qua những giây phút hãi hùng như vậy. Lúc đó, anh Thạnh chạy vội lên cabin kêu mọi người cấp tốc dùng mọi vật dụng trên tàu múc nước biển chuyền lên dập lửa. Các ngư dân sau đó chia thành hai nhóm dùng xoong nồi, can nhựa, xô, thau... cúi rạp người bên mạn tàu múc nước đưa lên cho thuyền trưởng.
"Trong khoảnh khắc ấy, anh em chúng tôi sợ nhất là 4 bình gas dự trữ nấu ăn để trên cabin không chịu nổi sức nóng sẽ phát nổ. Nếu vậy thì tan xác cả tàu và mọi người", chủ tàu Bùi Văn Phải kể. Nghe thuyền trưởng Thạnh thét to 'có sống thì sống chung, chết thì chết chung', ai nấy đều hì hục múc nước đưa lên với hy vọng lửa tắt sớm thì còn có cơ may sống sót.
Hơn 30 phút nỗ lực dập lửa, 9 ngư dân kiệt sức, ai cũng ướt sũng, người đầy than tro đen nhẻm ôm nhau mừng vui mà nước mắt chảy dài. Vụ cháy tuy không gây thiệt hại về người nhưng đã thiêu rụi lương thực, thực phẩm, toàn bộ quần áo, ngư lưới cụ, điện thoại của các ngư dân. Ước tính thiệt hại hơn 300 triệu đồng. Ngày 22/3, tàu cá của ông Phải đã trở về đến huyện đảo Lý Sơn an toàn. 

Sáng 21/3
 Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã điện đàm với Tổng Bí thư, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình.

(Mình đang tưởng ông Trọng sẽ chất vấn ông Tập thì phải nghe những lời sauJ

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng một lần nữa chúc mừng đồng chí Tập Cận Bình được bầu giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa nhân dânTrung Hoa; chúc nhân dân Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của Đảng và Nhà nước Trung Quốc đứng đầu là đồng chí Tập Cận Bình sẽ tiếp tục giành được nhiều thành tựu to lớn hơn nữa trong sự nghiệp cải cách mở cửa, xây dựng toàn diện xã hội khá giả và chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.

Tổng Bí thư, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình cảm ơn lời chúc mừng của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng; khẳng định Đảng, Nhà nước và nhân dân Trung Quốc hết sức coi trọng quan hệ với Việt Nam, sẵn sàng cùng với Việt Nam thúc đẩy quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện giữa hai Đảng, hai nước không ngừng đi vào chiều sâu.

Hai nhà lãnh đạo cũng đã trao đổi phương hướng lớn thúc đẩy quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt-Trung phát triển trong thời gian tới. (Tin TTXVN)

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Điều gì sẽ xảy ra khi những nhóm thiểu số cai trị đất nước?



 Frank Vogl : Không sự ăn cướp của nhân dân nào là được phép tồn tại mãi mãi.

Điều gì sẽ xảy ra khi những nhóm thiểu số cai trị đất nước?
Điều gì sẽ xảy ra khi những nhóm thiểu số như vậy cai trị đất nước? Không chỉ là những tổn hại kinh tế mà nhiều thế hệ sau phải trả “lãi mẹ lẫn lãi con”. Mà cần phải nói đến những vết sẹo hằn lại trong hệ thống chính trị lẫn xã hội từ cái mà Frank Vogl gọi là “embedded network” (mạng gắn kết). Khi xét đến mức độ tàn phá và khả năng hủy diệt hệ thống chính trị của tham nhũng về lâu dài, phải đề cập đến yếu tố này.
Theo Frank Vogl, một thể chế tham nhũng có thể được xem như một “mô hình lý tưởng” là thể chế trong đó có một “mạng gắn kết”, khi “giới chóp bu sử dụng bọn thuộc hạ để củng cố trật tự ở các cấp thấp hơn, đồng thời giúp “giới tinh hoa” nắm giữ quyền lực. Đám thuộc hạ hàng đầu, để đổi lại sự phục vụ của họ, sẽ có thể dễ dàng tiếp cận ngân khố công, cũng như cơ hội đưa vợ con và bằng hữu lên những vị trí cao trong cấu trúc chính phủ hoặc khu vực tập đoàn nhà nước.
Các nhóm lãnh đạo còn thiết lập những mạng tham nhũng trong các cấu trúc hành chính hình tháp khắp cơ quan công quyền và quân đội. Trong cấu trúc kiểu này, những kẻ ở thượng tầng sẽ bỏ túi những khoản tiền cao nhất, trong khi bọn thấp hơn nhận những khoản trả công tương xứng vị trí của chúng.
Thông thường, hàng ngàn viên chức nhà nước, cả dân sự lẫn quân đội, sẽ có tên trong những bảng lương mờ ám, và khi số lượng tham gia ngày càng nhiều thì số tiền phải bị đánh cắp để trả cho họ càng tăng. Tất nhiên chỉ những người tham gia trong cái tháp là có lợi, trong khi những người khác trong hầu hết trường hợp đều đối mặt với sự suy giảm dịch vụ công và nghèo đói”.
Trong một hệ thống như vậy, thượng tôn pháp luật sẽ bị “co rút” lại và chỉ còn là một khái niệm mang tính tượng trưng chủ yếu để mị dân, bởi công lý và luật pháp đã nằm trong tay nhóm cầm quyền hủ hóa. Một cách dễ hiểu, “mạng gắn kết” theo định nghĩa của Frank Vogl thật ra là một hệ thống “mafia chính trị”, thứ từng làm nước Nga trở nên tan nát và sụp đổ toàn diện giai đoạn hậu Gorbachev.
Bất luận thế nào, lịch sử cũng cho thấy dù cái tháp “tham nhũng có hệ thống” được “đổ bêtông” kiên cố như thế nào, không quyền lực nào là vĩnh viễn, không điều ác nào là không trả giá, không sự ăn cướp của nhân dân nào là được phép tồn tại mãi mãi.

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Thư ngỏ của ông Nguyễn Trung gửi Bộ chính trị, Quốc hội và Chính phủ



… sự kìm kẹp chưa từng thấy đối với trên 700 báo chí các loại của hệ thống chính trị (được gọi là báo chí “lề phải”), xuất hiện cái gọi là “đội ngũ dư luận viên” chưa hề có ở một quốc gia dân chủ nào, thẳng tay trấn áp đối với những người bất đồng chính kiến và đối với những cuộc biểu tình của nhân dân bảo vệ biển đảo của tổ quốc… v… v…
“ … Không cải cách chế độ chính trị và hệ thống nhà nước hiện hành, không cải cách và tổ chức lại ĐCSVN, Hiến pháp được sửa đổi hay Hiến pháp mới dù được viết hay như thế nào cũng sẽ là vô nghĩa, thậm chí sẽ chỉ càng gây thêm hiểm họa mới cho đất nước… “

Xem toàn văn: 

Hà Nội, ngày 19-02-2013

Kính gửi
- Quốc hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam,
- Toàn thể Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam,
- Chính phủ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Kính thưa,
Tôi là Nguyễn Trung, 78 tuổi, trú tại 10(60A) ngõ 45A, phố Võng Thị, phường Bưởi, quận Tây Hồ, Hà Nội. Với tư cách là một trong những người tham gia Kiến nghị của 72 nhân sỹ trí thức về việc sửa đổi Hiến pháp[1] (gọi tắt: Kiến nghị 72), xin được phép trình bày một số suy nghĩ của tôi liên quan đến việc sửa đổi Hiến pháp đang được lấy ý kiến nhân dân cả nước
Một là, tôi nghĩ rằng sau 37 năm độc lập thống nhất, lần đầu tiên đất nước lại đứng trước nhiều nguy cơ lớn. Đó là:
- Cuộc khủng hoảng toàn diện kinh tế, chính trị, xã hội, văn hóa hiện nay đất nước đang lâm vào khoảng một thập kỷ nay trầm trọng đến mức đe dọa sự mất còn chế độ chính trị và Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN). Điều này cũng có nghĩa cuộc khủng hoảng này đe dọa nghiêm trọng sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc, kìm hãm sự phát triển của đất nước. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải báo cáo tình hình này trước cả nước tại Hội nghị Trung ương 4 khóa XI, Bộ Chính trị nhận trách nhiệm về mình và đã xin lỗi trước cả nước và toàn Đảng.
- Chủ nghĩa thực dân mới siêu cường Đại Hán đang trở thành vấn đề của cả thế giới – đặc biệt là đối với khu vực Biển Đông, uy hiếp trực tiếp các nước tại đây; đồng thời căng thẳng đang leo thang với nguy cơ có thể xảy ra chiến tranh trên Biển Đông. Sự lũng đoạn của Trung Quốc đối với các nước láng giềng – đặc biệt ở Đông Nam Á – đã tới mức nguy hiểm, trong đó có Việt Nam với tính cách là chướng ngại vật tự nhiên đầu tiên mà Trung Quốc nhất thiết phải khuất phục trên đường vươn ra đại dương. Cần nhìn thẳng vào sự thật là sự lũng đoạn mọi mặt của Trung Quốc hiện nay trên thực tế đã đặt Việt Nam lọt thỏm vào vòng kiềm tỏa nhiều mặt của Trung Quốc. Không ít ý kiến trong nhân dân cho rằng về nhiều mặt Việt Nam trên thực tế đã trở thành một chư hầu kiểu mới của chủ nghĩa thực dân mới siêu cường Đại Hán.
- Hệ thống chính trị của Việt Nam có quá nhiều bất cập để có thể cùng một lúc giải quyết 3 vấn đề lớn nóng bỏng đang đặt ra cho đất nước: (1) cần ổn định kinh tế để tìm đường đi vào một thời kỳ phát triển mới, nhưng hiện nay vẫn chưa có kế sách khả thi nào, nguy cơ kinh tế rơi xuống đáy sâu hơn nữa vẫn là thường trực; (2) chế độ chính trị tha hóa và quá yếu kém; tình hình đã đến mức vô hiệu hóa nhiều nỗ lực cứu chữa đã bỏ ra, tiếp tục kìm hãm sự phát triển của đất nước; trong khi đó hệ thống chính trị vẫn tiếp tục lún sâu hơn nữa vào độc tài toàn trị, để xảy tay có thể dẫn đến đổ vỡ; (3)đất nước vừa cần một sức mạnh bên trong làm nền tảng cho chính sách đối ngoại, vừa cần một đường lối đối ngoại độc lập tự chủ để đứng vững được trong tình hình căng thẳng và rất nhạy cảm hiện nay – đặc biệt là trên Biển Đông; song hiện nay cả hai đòi hỏi này cho mặt trận đối ngoại đều chưa có.
Có thể nói, những yếu kém của đất nước trong bối cảnh mới của tình hình quốc tế và khu vực – nhất là hiện tượng leo thang gây căng thẳng của Trung Quốc, đặc biệt là trên Biển Đông – đang uy hiếp nghiêm trọng độc lập chủ quyền và kìm hãm sự phát triển của đất nước ta.
Hai là toàn bộ tình hình nêu trên đã được hàng nghìn ý kiến cảnh báo trong những kỳ chuẩn bị cho Đại hội toàn quốc lần thứ X và lần thứ XI của ĐCSVN, rất tiếc rằng không được lãnh đạo lắng nghe và tiếp thu.
Trong những ý kiến cảnh báo ấy, ý kiến quan trọng nhất là nhận định cho rằng nguyên nhân cơ bản của tình hình đất nước hiện nay là sự tha hóa và bất cập của toàn bộ hệ thống chính trị, bắt đầu từ Đảng. Nhận định này kết luận: Tình hình đòi hỏi phải thực hiện một cuộc cải cách chính trị triệt để và toàn diện để mở lối ra cho đất nước. Song trong thực tế, đòi hỏi vô cùng quan trọng này chẳng những bị gạt đi, mà toàn bộ hệ thống chính trị của đất nước trong gần một thập kỷ vừa qua ngày càng tiếp tục lún sâu vào bảo thủ, giáo điều, quan liêu; tệ nạn tiêu cực và tham nhũng ngày càng nặng; các quyền tự do dân chủ của nhân dân ngày càng bị xâm phạm. Chính thực trạng này là nguyên nhân gốc làm cho những năm vừa qua là thời kỳ phát triển xấu nhất, nguy hiểm nhất trong suốt 37 năm độc lập đầu tiên của đất nước.
Nói riêng về ĐCSVN, những năm vừa qua cũng là thời kỳ quyền lực Đảng phạm nhiều sai lầm và có nhiều hiện tượng hư hỏng, suy đồi chính trị và đạo đức nhất kể từ khi thành lập.
Ba là, Hội nghị Trung ương 4 khóa XI đã phần nào nhận ra thực trạng nguy hiểm nêu trên của đất nước và của Đảng, nhưng lại bất cập không dám nhìn thẳng vào toàn bộ sự thật, do đó chưa nhìn ra được nguyên nhân gốc là lỗi của hệ thống chính trị và của những quan điểm sai lầm của Đảng trong đường lối chính sách xây dựng và bảo vệ đất nước.
Với cách nhìn sự thật phiến diện như vậy, Hội nghị Trung ương 4 lấy tự phê bình và phê bình kiểm điểm cá nhân là phương thức giải quyết mọi sai lầm và yếu kém hay là bước đột phá đầu tiên; trong khi đó tiếp tục giữ nguyên và xiết chặt hơn nữa hệ thống chính trị theo hướng tăng cường “đảng hóa”, với mục đích tăng cường khả năng đối phó của Đảng với sự bất bình chính đáng đang ngày càng tăng trong nhân dân về mọi vấn đề của đất nước. Điển hình nhất của tình trạng “xiết” này là những hiện tượng: tăng cường “19 điều cấm trong Đảng”, sự kìm kẹp chưa từng thấy đối với trên 700 báo chí các loại của hệ thống chính trị (được gọi là báo chí “lề phải”), xuất hiện cái gọi là “đội ngũ dư luận viên” chưa hề có ở một quốc gia dân chủ nào, thẳng tay trấn áp đối với những người bất đồng chính kiến và đối với những cuộc biểu tình của nhân dân bảo vệ biển đảo của tổ quốc, v.v.
Cũng với cách nhìn sự thật theo kiểu tránh né nguyên nhân gốc như vậy. Hội nghị Trung ương 5 và 6 sau đó lấy chống tham nhũng là mặt trận chính. Quyết định này sai lầm ở chỗ (a) chủ yếu nhằm vào xử lý vụ việc, chứ không phải nhằm vào sửa lỗi hệ thống là chính, (b) đặt vấn đề chống tham nhũng lên trên mọi vấn đề cấp bách khác quan trọng hơn nhiều, nghĩa là rất cảm tính và thiên lệch – ví dụ như vấn đề ổn định kinh tế vỹ mô, trả lại các quyền tự do dân chủ của dân để thực hiện được chủ quyền của nhân dân cho phát huy sức mạnh nội lực, vấn đề tạo ra sự công khai minh bạch trong đời sống mọi mặt của đất nước, đòi hỏi trả lại vai trò phải có cho nhà nước pháp quyền để cả nước – bao gồm cả Đảng – phải tuân thủ pháp luật… Với 2 sai lầm lớn như vậy trong việc đặt ra vấn đề chống tham nhũng, lại thực hiện trong tình trạng Đảng và toàn bộ hệ thống chính trị có quá nhiều tiêu cực và yếu kém, nên đến nay kết quả thực hiện các nghị quyết của các Hội nghị Trung ương 4, 5, 6 liên quan đến chủ đề này có nhiều biến tướng rất đáng lo ngại, đến nay có thể nói là thất bại. Chính đồng chí Tổng bí thư không dưới một lần gián tiếp nhưng đã phải công khai thừa nhận như vậy.
Hơn nữa, trong khi tập trung mũi nhọn vào chống tham nhũng một cách phiến diện như vậy, đã xảy ra một số sự việc, một số phát ngôn rất thiếu cân nhắc, thiếu trách nhiệm (đôi khi có cả thứ ngôn ngữ mang đặc tính “anh chị”) của một số người có trọng trách… Những hiện tượng này hình như cho thấy câu chuyện đang diễn ra không phải chỉ có việc chống tham nhũng, mà còn là biểu hiện bên trong của những động cơ, những hiện tượng “đánh nhau”, “đối phó với nhau”… không thèm đếm xỉa đến tác động như thế nào đối với kỷ cương, sự uy nghiêm và mối an/nguy của quốc gia. Những hiện tượng này hoàn toàn không được phép xảy ra với những chính khách chân chính!
Qua các Hội nghi Trung ương 4, 5 và 6, quyền lực của Đảng đang tự mình tiếp tục làm mất thêm uy tín của Đảng và gây thêm nhiều khó khăn nguy hiểm cho đất nước. Đơn giản bởi lẽ “nhóm” nào thắng thì đất nước cũng thua; vì hệ thống chính trị có quá nhiều sai lầm và quyền lực của nó vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, thậm chí đang được “xiết” thêm. Trong khi đó trí tuệ và nguồn lực mọi mặt của đất nước không được tập trung vào xử lý những vất đề cấp bách nhất của đất nước; xảy ra quá nhiều hiện tượng “vạch áo cho người xem lưng” làm ảnh hưởng đến an ninh và thể diện quốc gia. Toàn bộ tình hình nhạy cảm này chỉ tăng thêm cơ hội cho sự lũng đoạn của Trung Quốc…
Tình hình mọi mặt hiện nay của đất nước đã đi tới thời điểm không thể trì hoãn cuộc cải cách chính trị toàn diện. Bối cảnh quốc tế vừa đòi hỏi, thách thức, cũng vừa tạo ra những thuận lợi chưa từng có cho một cuộc cải cách chính trị để xây dựng nên một thể chế chính trị dân chủ cho Việt Nam. Đất nước ta hiện nay lại đang đứng trước yêu cầu bức thiết phải sửa đổi Hiến pháp và thực tế đang cho thấy Hiến pháp 1992 dù sửa thế nào cũng không thể đáp ứng những đòi hỏi phát triển mới của đất nước; vì những lẽ này, xây dựng một Hiến pháp mới phù hợp là bước khởi đầu đúng đắn cho tiến hành cải cách chính trị.
Bốn là, tôi xin trình bày một số điểm chính về cải cách chính trị, với tất cả mong muốn thiết tha ĐCSVN không được trốn tránh – (1) vì lẽ: Đảng nợ nhân dân nhiệm vụ lịch sử sau khi đất nước đã được độc lập thống nhất, đó là xây dựng một thể chế chính trị dân chủ để thực hiện những quyền và hạnh phúc của nhân dân như đã ghi trong Tuyên Ngôn Độc Lập 02-09-1945; và (2) còn vì lẽ: ĐCSVN cần tranh thủ cơ hội cuối cùng này để tự giải phóng chính mình khỏi sự nô lệ của quyền lực, giành lại vai trò lãnh đạo dựa vào tính tiền phong chiến đấu của mình như ĐCSVN đã từng có một thời trong cộng đồng dân tộc suốt giai đoạn kháng chiến cứu nước, để trên cơ sở này phấn đấu trở thành đảng cầm quyền trong hệ thống nhà nước pháp quyền dân chủ.
Dưới đây là một số ý kiến cụ thể:
1. Kết thúc Hội nghị Trung ương 6, Bộ Chính trị đã nhận lỗi trước nhân dân và trước toàn Đảng về trách nhiệm đã để cho đất nước gặp nhiều khó khăn và lâm vào hoàn cảnh bị uy hiếp như hôm nay, đã tự giác tuyên bố sẵn sàng nhận kỷ luật của Đảng. Cá nhân tôi đánh giá cao việc nhận lỗi này. Tuy nhiên, tôi xin đề nghị Bộ Chính trị tự đặt ra cho mình mức kỷ luật là: Toàn thể Bộ Chính trị khóa XI hết nhiệm kỳ này sẽ thôi không tham gia vào bất kỳ cấp ủy nào của Đảng dù ở địa phương hay trung ương.
Toàn thể Bộ Chính trị khóa XI cam kết trước cả nước và toàn Đảng sẽ dẹp hết sang một bên mọi khúc mắc riêng tư với nhau, một lòng cùng nhau trong suốt thời gian còn lại của nhiệm kỳ khóa Đại hội XI này đem tất cả tinh thần và nghị lực với ý thức trách nhiệm cao nhất phát huy trí tuệ cả nước và toàn Đảng để
(a) tháo gỡ những khó khăn cấp bách nhất,
(b) thực hiện thắng lợi giai đoạn đầu của cuộc cải cách chính trị;
(c) xây dựng được Hiến pháp mới và thiết lập được thể chế của nhà nước pháp quyền dân chủ.
2. Ban Chấp hành Trung ương ĐCSVN khóa XI cũng phải cùng chịu trách nhiệm với Bộ Chính trị khóa XI về tình hình đất nước hiện nay, cần nhận lỗi trước toàn dân và toàn Đảng. Với tinh thần này, và đồng thời đáp ứng yêu cầu đem lại cho Đảng sức sống mới, toàn thể các đảng viên đã tham gia 2 khóa là ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng sẽ thôi không tham gia vào danh sách bầu cử hay tự ứng cử vào BCHTƯ khóa XII nữa; và từ đây trở đi hình thành nguyên tắc không đảng viên nào được tham gia BCHTƯ quá 2 nhiệm kỳ, xóa bỏ hẳn cái “lệ” sống lâu lên lão làng. Từ đây tạo cơ hội thay đổi hoàn toàn việc tổ chức và xây dựng Đảng cho đúng với đòi hỏi phấn đấu trở thành đảng cầm quyền trong một thể chế chính trị dân chủ của nhà nước pháp quyền.
3. Bộ Chính trị khóa XI huy động trí tuệ cả nước và tận dụng kinh nghiệm các nước đi trước cũng như khai thác mọi thành quả của văn minh nhân loại, phát huy bằng được chủ quyền và quyền năng của nhân dân, dấy lên tinh thần đoàn kết – hòa giải dân tộc, cùng nhau xây dựng thành công Hiến pháp mới cho một nước Việt Nam là tổ quốc muôn vàn yêu quý và là quê hương độc lập – tự do – hạnh phúc của mọi người dân Việt Nam. Nước ta sẽ cùng dấn thân với cả loài người tiến bộ cho hòa bình, hữu nghị, hợp tác, phát triển, tất cả cho con người và vì quyền con người.
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ căn cứ vào Hiến pháp mới do dân định này, để xây dựng và tổ chức lại đảng mình, để có được khả năng, ảnh hưởng và vai trò lãnh đạo trong xã hội dân sự, để từ đó phấn đấu được nhân dân lựa chọn (qua bầu cử trung thực) làm đảng cầm quyền theo những đòi hỏi và quy định của nhà nước pháp quyền (đặc biệt là những quy định về tự do bầu cử, tự do ứng cử và về sự tuyển chọn công chức của nhà nước pháp quyền).
Hiến pháp mẫu 2013 kèm theo Kiến nghị 72 rất đáng được đưa ra thảo luận rộng rãi trong nhân dân; cần khuyến khích có thêm một vài hiến pháp mẫu như thế và trao đổi công khai mọi ý kiến đóng góp khác nhau cho vấn đề Hiến pháp để nhân dân dễ so sánh, đối chứng.., qua đó tối ưu hóa sự lựa chọn của nhân dân.
Xin lưu ý: Chủ quyền tối cao của quốc gia thuộc về nhân dân, kể cả ĐCSVN cũng phải phục tùng và tuân thủ; vai trò lãnh đạo của ĐCSVN phải được thể hiện ở chỗ tạo mọi điều kiện để nhân dân thực hiện đầy đủ chủ quyền này. Đảng phải coi nội dung lãnh đạo như thế là nhiệm vụ tối cao và thiêng liêng nhất của mình trong giai đoạn phát triển mới của đất nước.
4. Đề nghị Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ giao nhiệm vụ cho trên 700 báo chí của toàn bộ hệ thống chính trị tìm hiểu, nắm vững những kiến thức tiên tiến nhất của văn minh thế giới về hiến pháp, nhằm tổ chức học tập và quảng bá rộng rãi trong cả nước và trong toàn Đảng những kiến thức mới về xây dựng một chế độ chính trị dân chủ dựa trên kinh tế thị trường, nhà nước pháp quyền, xã hội dân sự. Toàn bộ nguồn lực trí tuệ của cả nước cần được huy động cho việc nâng cao dân trí, nâng cao khả năng của nhân dân thực hiện chủ quyền của mình đối với đất nước và đối với chế độ chính trị, cổ vũ nhân dân tham gia xây dựng Hiến pháp mới, coi đây là nhiệm vụ đầu tiên đặt nền móng cho toàn bộ quá trình cải cách chính trị của đất nước.
Đồng thời Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ thả hết những người bất đồng chính kiến đang bị tù tội, chỉ thị cho các cấp và các địa phương phải tôn trọng mọi quyền tự do, dân chủ của nhân dân. Quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận và sự công khai minh bạch phải được bảo đảm trong mọi lĩnh vực của đời sống đất nước.
Cải cách chính trị cần được xem là một quá trình thường trực, lâu dài, để luôn luôn đổi mới, và cần được tiến hành song song – vừa là cứu cánh, vừa là tiền đề – với sự nghiệp canh tân đất nước.
5. Đề nghị Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ huy động trí tuệ cả nước, đăc biệt là cố sao mời gọi được trí tuệ của các trí thức có tầm nhìn và tâm huyết với đất nước, hình thành một chiến lược tổng thể và thiết kế các bước đi của một cuộc cải cách chính trị triệt để, nhằm thay đổi đất nước toàn diện và sâu sắc, sao cho quá trình cải cách này diễn ra một cách hòa bình, hài hòa, kinh tế ổn định và có hướng phát triển mới, đồng thời tiếp tục nâng cao vị thế đối ngoại của đất nước. Rất đáng tham khảo kinh nghiệm của Myanmar cho cuộc cải cách chính trị này ở nước ta – đặc biệt là những kinh nghiệm về phát huy chất xám của trí thức, kinh nghiệm thiết kế trình tự và tiến độ rất hợp lý các bước đi, sự lồng ghép các bước đi… trong quá trình thực hiện dân chủ, để vừa giữ được ổn định, vừa từng bước tháo gỡ khó khăn và phát triển kinh tế, tiến hành được cải cách hệ thống nhà nước pháp quyền, đồng thời nâng cao vị thế quốc tế để gìn giữ an ninh quốc gia.
Trong cải cách, cũng như trong khắc phục những sai lầm trên mọi phương diện kinh tế và chính trị, cần chú trọng quan tâm đến khắc phuc những lỗi hệ thống và những yếu kém vĩ mô là chủ yếu; cố gắng thực hiện tối đa nguyên tắc khép lại quá khứ, không ngoái lại quá khứ, không hồi tố; đồng thời nỗ lực hết mức thực hiện hòa giải, cố tránh hết sức có thể việc hình sự hóa các vấn đề… Tất cả nhằm giảm xuống mức thấp nhất mọi tổn thất và đổ vỡ mới, phòng ngừa phát sinh những rạn nứt mới có thể xảy ra trong quá trình cải cách, đồng thời nhờ đó có thể tạo ra sự tin cậy nhau và đồng tâm hiệp lực hướng về phía trước, phát huy tối đa mọi khả năng và nguồn lực cho việc mau chóng chuyển đất nước đi vào thời kỳ phát triển mới.
Hòa giải, khép lại quá khứ, không ngoái lại quá khứ, không hồi tố, tránh hết mức có thể việc hình sự hóa – đấy là cách mở lối thoát cho những vấn đề bế tắc hay có thể gây xung đột lớn trong quá trình cải cách, để vĩnh viễn khép lại quá khứ, để giảm xuống mức thấp nhất mọi tổn thất, để bảo tồn và chắt chiu mọi nguồn lực cho nhiệm vụ mở ra một giai đoạn phát triển mới của đất nước. Riêng những vấn đề liên quan đến ruộng đất, cần được giải quyết trên cơ sở ưu tiên lợi ích của nông dân.
Toàn bộ bộ máy nhà nước và các lực lượng vũ trang cần được giữ nguyên trong quá trình cải cách để bảo đảm sự vận hành liên tục và thông suốt mọi hoạt động của quốc gia, điều duy nhất phải thay đổi là toàn bộ bộ máy nhà nước và các lực lượng vũ trang từ nay chịu sự điều hành của Hiến pháp và các cơ quan hiến định.
Xây phải được đặt ở vị trí quan trọng hơn chống như trình bày trên trong cải cách chính trị chính là với ý nghĩa: thỏa hiệp chấp nhận sự (đã) trả giá cho thời kỳ phát triển của chủ nghĩa tư bản hoang dã vừa qua, để từ đây chấm dứt thời kỳ này, để hòa bình và sớm chuyển nhanh một cách hài hòa sang thể chế mới, thời kỳ phát triển mới[2].
Xin lưu ý: Chính quyền của tổng thống Myanmar Thein Sein trong vòng 20 tháng đã hoàn thành được cả 3 việc khó tương tự như ở nước ta là: (1) cải cách chính trị, (2) ổn định và phát triển kinh tế, (3) nâng cao vị thế quốc tế của quốc gia. Đáng chú ý là việc chuyển đổi chính quyền quân phiệt độc tài Myanmar sang thể chế chính trị của nhà nước pháp quyền dân chủ, không tốn một phát súng, không mất một nhân mạng. Nguyên nhân thành công chủ yếu là những người nắm quyền lực cao nhất của đất nước này đã thấy được sự cần thiết và đồng lòng nhất trí tiến hành cuộc cải cách có ý nghĩa sống còn này, huy động được chất xám trong lòng dân tộc theo tinh thần hòa giải cho sự thành công của cải cách. Đấy chính là một cuộc cải cách chính trị tử trên xuống và thành công ngoạn mục, mặc dù đấy mới chỉ là những bước đi đầu tiên trên con đường vạn dặm để tiến tới một Myanmar phát triển.
Nhân đây xin cảnh báo: “Đục nước béo cò”, “cướp cờ”, “nguy cơ xuất hiện Lê Chiêu Thống đời mới” (ví dụ nhân danh bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ XHCN…) luôn luôn là những thủ đoạn các con buôn cơ hội đủ mọi chủng loại, dù là trong nước hay nước ngoài, thường xử dụng để kiếm lợi trên tổn thất và xương máu của đất nước ta vào lúc đất nước ta thực hiện bước ngoặt đi vào cải cách. Mong trí tuệ cả nước đừng bao giờ mất cảnh giác!
Tôi xin nhấn mạnh, việc sửa đổi/soạn thảo Hiến pháp mới nhất thiết phải được coi là bước mở đầu và là nền tảng cho toàn bộ quá trình tiến hành cải cách chính trị và cải cách ĐCSVN. Không cải cách chế độ chính trị và hệ thống nhà nước hiện hành, không cải cách và tổ chức lại ĐCSVN, Hiến pháp được sửa đổi hay Hiến pháp mới dù được viết hay như thế nào cũng sẽ là vô nghĩa, thậm chí sẽ chỉ càng gây thêm hiểm họa mới cho đất nước.
Kính thưa Quốc hội, Bộ Chính trị và Chính phủ,
Khép lại quá khứ, không ngoái lại quá khứ và vượt lên nỗi sợ, quyết tâm dựa hẳn vào dân, lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay ngồi lại với nhau thì hoàn toàn có thể cùng nhau hội đủ mọi điều kiện trong tay thực hiện thắng lợi một cuộc cải cách chính trị từ trên xuống để đổi đời đất nước và đổi đời chính ĐCSVN trong hòa bình, mở đầu bằng xây dựng một Hiến pháp mới. Chắc chắn cả nước sẽ một lòng sắt đá với tinh thần Diên Hồng đứng đằng sau một quyết định hòa bình đổi đời như thế của lãnh đạo Đảng và Nhà nước! Như thế có gì mà sợ? Chỉ ở Việt Nam mới có tình huống này. Diễn tiến của lịch sử Việt Nam khách quan tạo ra như vậy. Càng để muộn, cơ hội này có nguy cơ lại vuột đi, như ba lần cơ hội lớn đã vuột đi trong gần bốn thập kỷ vừa qua[3].
Xin cứ ngẫm mà xem, trên cả thế giới này, chỉ một mình Việt Nam mới có những điều kiện đặc thù lịch sử dành cho ĐCSVN khả năng thực hiện một kịch bản hòa bình đổi đời như thế, nhất thiết lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay phải có tâm và đủ bản lĩnh nắm lấy! Đó cũng là kịch bản tối ưu duy nhất, đáng mong muốn nhất cho đất nước và kế thừa được truyền thống vinh quang trước đây của ĐCSVN, là trách nhiệm không thể thoái thác của ĐCSVN trong giai đoạn cách mạng mới của đất nước. Ở các nước khác mà như ta hiện nay sẽ khó có chuyện này, chí ít thì cũng đã phải xảy ra vài ba cuộc “mùa xuân Ả Rập” rồi! Tuy nhiên cũng phải nhắc nhở: Sự chịu đựng của nhân dân ta đang ở mức báo động đỏ.
Nếu lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay bạc nhược bỏ lỡ kịch bản hòa bình đổi đời này, một kịch bản sụp đổ như ở Liên Xô vào lúc nào đó, sớm muộn sẽ xảy ra ở nước ta, do chế độ chính trị đang ngày càng mục nát bên trong và không đương đầu nổi những thách thức quyết liệt từ bên ngoài. Khác chăng so với Liên Xô hồi ấy là: Ở Việt Nam sẽ rất hỗn loạn và đẫm máu.
Trong cuộc chiến tranh 17-02-1979, Trung Quốc trong cùng một giờ đã cho khoảng nửa triệu quân ào ạt tấn công toàn bộ tuyến biên giới phía Bắc nước ta; sự việc này cho thấy: Một khi xảy ra sụp đổ chế độ chính trị như thế ở Việt Nam, không loại trừ xuất hiện tình huống vì bất kể lý do gì, quân đội Trung Quốc lúc nào đó sẽ can thiệp… Đất nước ta sẽ đi về đâu? Thế rồi sẽ làm sao tránh khỏi nguy cơ vấn đề Biển Đông là chuyện đã rồi như Hoàng Sa?! Vân vân và vân vân…
Sự nghiệp đất nước độc lập thống nhất phải hy sinh chiến đấu nhiều thế hệ mới giành được làm sao có thể bảo toàn nếu cứ kéo dài mãi tình trạng đất nước èo uột, lệ thuộc như hiện nay?! Lấy gì giữ vững sự toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền quốc gia trong tình hình mới? Giữ đại cục mà nhiều yếu kém thế này liệu đất nước có được yên? Giữ đại cục đến mức nào thì là sự đầu hàng trá hình?..
Câu chuyện ngày càng rõ: Ngày nay giữ nước phải có toàn dân tộc và cả thế giới, chứ không phải là giữ Đảng như đang là đảng hiện nay! Ngày nay giữ nước, đất nước càng phải mau chóng trở thành một quốc gia phát triển!
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước cần nghiêm túc nghĩ lại tất cả! Dứt khoát cần thông qua cải cách chính trị xốc toàn dân tộc đứng dậy phát triển đất nước bền vững, xây dựng Việt Nam là một thành trì bất khả xâm phạm, cùng với cả thế giới gìn giữ hòa bình.
Bí quyết thành công của Cách mạng Việt Nam là: Tinh thần yêu nước Việt Nam đã từng đủ bản lĩnh giương cao ngọn cờ dân tộc dân chủ làm nên Cách mạng Tháng Tám và hoàn thành sự nghiệp giải phóng đất nước, giành lại độc lập thống nhất cho Tổ quốc, tranh thủ được sự hậu thuẫn của cả thế giới cho sự nghiệp vẻ vang này, và đồng thời đã xác lập được cho quốc gia vị trí quan trọng trên trường quốc tế.
Trước những thách thức mới quyết liệt từ bên ngoài, trước những đòi hỏi phát triển của đất nước trong thời kỳ mới, hơn bao giờ hết Việt Nam cần tiếp tục giương cao ngọn cờ dân tộc – dân chủ với trí tuệ mới, để xây dựng được đất nước độc lập – tự do – hạnh phúc, để có thể dấn thân cùng đi với cả thế giới. Tinh thần này cần trở thành linh hồn cho một Hiến pháp mới của đất nước bây giờ và mãi mãi về sau.
Bốn cuộc chiến tranh trong vòng một đời người, và biết bao nhiêu thương đau đến hôm nay đất nước vẫn đang còn phải chịu đựng, như thế là quá nhiều rồi! Mà đến hôm nay đất nước vẫn chưa ra khỏi cái nghèo và lạc hậu, có nhiều mặt tiếp tục lạc lõng! Tôi không thể chấp nhận nhân dân ta, đất nước ta lúc nào đó lại một lần nữa sẽ phải trầm luân trong một cuộc bể dâu mới đẫm máu.
Vì vậy tôi cho rằng phải thông qua hòa giải dân tộc để thực hiện cải cách toàn diện, nhờ đó thực hiện sự nghiệp canh tân đổi đời đất nước đến nay vẫn bị bỏ lỡ. Tiến bộ của văn minh nhân loại, của khoa học kỹ thuật và công nghệ, toàn cầu hóa ở nấc thang hiện tại, tất cả vừa tạo cơ hội, vừa thách thức nước ta phải lựa chọn con đường của phát triển, bắt đầu từ thực hiện tự do, dân chủ.
Đúng ra phải nói thật với nhau cải cách chính trị đã để muộn mất 37 năm rồi – ngay sau khi đất nước độc lập thống nhất, chí ít là muộn 23 năm nay rồi – ngay sau khi chiến tranh lạnh kết thúc và Việt Nam hoàn toàn có thể đứng trên hai chân của mình! Không thể để muộn hơn nữa!
Chính sự chậm trễ này là nguyên nhân gốc làm cho đất nước độc lập mà nhân dân vẫn chưa có tự do, lối ra cho cuộc khủng hoảng đất nước đang lâm vào chưa rõ, mục tiêu cơ bản trở thành một nước công nghiệp hóa theo hướng hiện đại vào năm 2020 trở thành ảo tưởng.
Chính sự chậm trễ này khiến cho đất nước đang lâm vào tình trạng bị động chiến lược đầy nguy hiểm: Chưa có một tầm nhìn, một lời giải nào thuyết phục cho những thách thức kinh tế và chính trị, đối nội và đối ngoại đất nước đang phải đối mặt trong bối cảnh siêu cường đang lên Trung Quốc trở thành vấn đề của cả thế giới mà Việt Nam ở vào vị trí địa lý tự nhiên, vị trí địa kinh tế và địa chính trị cực kỳ nhậy cảm.
Sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước bây giờ đòi hỏi hơn bao giờ hết phải có toàn dân tộc và cả thế giới, sự chậm trễ này chưa giúp chúng ta trả lời làm như thế nào?!
Vì những lẽ trên, cải cách hệ thống chính trị của đất nước trở thành chuyện sống còn. Đòi hỏi xây dựng Hiến pháp mới đang cho đất nước một cơ hội.
Không có một thế lực nào bên trong hoặc bên ngoài có thể cấm nước ta đi vào một cuộc cải cách chính trị triệt để và toàn diện như thế, chỉ có sự tha hóa của hệ thống chính trị và tình trạng kìm hãm không dám thức tỉnh sự giác ngộ của nhân dân đang cản trở đất nước tiến hành nhiệm vụ này. Tự nhận về mình vai trò lãnh đạo, tại sao ĐCSVN không dám đứng lên tiền phong chiến đấu khắc phục hai trở lực này?
Tuy nhiên, mười bạn của tôi hôm nay, thì có đến chín người nói đòi hỏi ở ĐCSVN hiện nay, đòi hỏi chế độ chính trị này tự mình đổi đời bây giờ là điều không thể. Không ít bạn bè chí cốt và người thân trong nhà mắng tôi tư duy cải cách như thế là kẻ ngu trung, quở trách tôi sao không để cho ngôi nhà đã mục nát sụp đổ quách đi cho nhanh, kéo dài sự đau khổ của đất nước làm gì!? Vậy chỉ còn cách những người lãnh đạo Đảng và Nhà nước hiện nay hạ quyết tâm vượt qua điều không thể này.
Tôi nghĩ lãnh đạo Đảng và Nhà nước đang đứng trước cơ hội và có trách nhiệm ràng buộc khởi xướng cuộc cải cách chính trị hòa bình đổi đời đất nước và đổi đời chính bản thân ĐCSVN, bắt đầu từ xây dựng một Hiến pháp mới. Hoặc là để vuột mất cơ hội này và mắc tội đối với đất nước? Tôi không thay đổi được suy nghĩ của mình.
Kính thư,
Nguyễn Trung


Ông Nguyên Trung chính là người chấp bút cho bức thư “tối mật” của Thủ tướng Võ Văn Kiệt gửi Bộ Chính trị năm 1995 và cả 2 người đồng chí hướng đó đã chịu nhiều phiền toái vì tội “cầm đèn chạy trước ô tô”. Sau đó thời gian, ông Nguyễn Trung tự mình viết đơn gửi Thủ tướng Võ Văn Kiệt xin nghỉ chức trợ lý và ngay hôm sau chưa cần Thủ tướng trả lời,  ông chủ động khăn gói rời trụ sở thể hiện cái dũng, cái trí của chí sĩ để tránh giảm bớt các áp lực đè nặng lên vai người thủ trưởng, người Anh của mình.
Ngày nay, ở  tuổi 78 nhưng vẫn còn khỏe và cực kỳ minh mẫn, ông Nguyễn Trung tiếp tục thể hiện trí tuệ, tâm huyết của mình đối với sự phát triển của đất nước. Thư ngỏ của ông chắc chắn sẽ nhận được nhiều phản hồi tùy theo nhận thức góc nhìn của mỗi người nhưng có điểm chung là đất nước đang trong thời mạt vận, dân không còn lòng tin vào lãnh đạo mà đã mất lòng tin là mất tất cả! 
.
“To be or not to be” (tồn tại hay không tồn tại) câu nói của nhân vật Hamlet đã được ông Nguyễn Trung giải trình cho chế độ toàn trị. Việc còn lại, nếu họ không biết vượt qua chính mình, thì cái gì đến sẽ đến! Cái giá đắt phải trả không chỉ của người người trong cuộc mà là cả dân tộc và đất nước hình chữ S mảnh mai thương yêu của chúng ta. “

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Thanh Chi - Thanh Chương quê tôi: Học sinh mầm non học tập Bác Hồ - mấy tay lãnh đạo xã phù phép trục lợi tiền chính sách



Người đang sống bị khai tử, người đã chết bỗng dưng sống lại, đang trẻ bỗng biến thành ông già bà lão trên 80 tuổi... những chuyện như đùa đó đã diễn ra nhiều năm nay ở xã Thanh Chi (huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An).
 Ông Nguyễn Văn Vinh (xóm 3, Thanh Chi) cho biết, mẹ của ông là Nguyễn Thị Ba đã hơn 90 tuổi và đang sống tại TPHCM, nhưng từ năm 1998 xã lại ghi bà đã qua đời và có giấy khai tử.
Sự việc kéo dài đã nhiều năm nhưng có lẽ gia đình sẽ không phát hiện ra nếu cách đây hơn ba tháng một người nhà của ông Vinh là bà Trần Thị Nhung qua đời. Khi gia đình lên làm khai tử để hưởng chế độ mai táng phí theo tiêu chuẩn gia đình có công với Cách mạng, được ông Minh – Phó chủ tịch UBND xã làm xong thủ tục nạp hồ sơ lên phòng LĐTBXH huyện thì mới hay bà Nhung đã được xã khai tử từ năm 2002, sau bà Ba. Bà Ngô Thị Sửu (xóm 6) đang sống nhưng cũng đã được xã lập hồ sơ khai tử.
Không chỉ khai tử cho người đang sống, UBND xã Thanh Chi còn có trò ngược lại là kéo dài thêm tuổi thọ cho những người cao tuổi đã mất để tiếp tục nhận nguồn trợ cấp từ huyện.
Theo thống kê, có 37 đối tượng người cao tuổi sau khi mất, UBND xã Thanh Chi vẫn báo cáo lên huyện là đang sống để UBND huyện tiếp tục chuyển tiền trợ cấp về cho xã.
Đó là các trường hợp như bà Đậu Thị Chương (xóm 6), mất từ tháng 5-2011, đến tháng 1-2012 mới báo cáo; bà Chu Thị Yêng (xóm 10), mất tháng 4 nhưng đến tháng 8-2012 xã mới báo lên huyện v.v... Tổng số tháng chậm báo cáo đối với 37 trường hợp là 60 tháng với tổng số tiền trợ cấp lên đến hàng chục triệu đồng.
Nhiều người trong số này là người nhà và người thân của cán bộ UBND xã như trường hợp bố của ông Lê Văn Thủy - hiện đang làm Phó chủ tịch UBND xã; bà của chị Lê Thị Sen - hiện đang làm kế toán ở xã; ông của Nguyễn Cao Bằng cán bộ địa chính xã Thanh Chi.
Theo tài liệu chúng tôi có được, từ năm 2008 đến hết năm 2011, xã Thanh Chi đã sửa lại ngày tháng năm sinh trong sổ hộ khẩu, nâng thêm tuổi cho 8 đối tượng để được hưởng trợ cấp người cao tuổi. Tổng số tiền mà UBND xã đã chi trả không đúng đối tượng cho 8 người này là 43.320.000 đồng.
Nhiều người được khai khống tuổi để được hưởng trợ cấp là thân nhân của cán bộ xã, trong đó có người thân của chính ông Phạm Viết Thanh - Trưởng công an xã Thanh Chi.
Đoàn kiểm tra Huyện ủy Thanh Chương đã có kết luận về các trường hợp khai khống tuổi và sai phạm của cán bộ xã Thanh Chi, tuy nhiên Ủy ban kiểm tra Huyện ủy Thanh Chương chỉ yêu cầu Đảng ủy, UBND xã Thanh Chi tổ chức Hội nghị kiểm điểm đối với tập thể các Ủy viên Ban Thường vụ Đảng ủy và chỉ đạo kiểm điểm, xử lý đối với một số đối tượng liên quan, đồng thời yêu cầu UBND xã thu hồi 43.200.000 đồng chi trả sai chế độ và số tiền trên 45.357.300 đồng chi không hết của 3 năm từ 2008 - 2010, còn các vấn đề khác không đề cập đến.
Sau đó Đảng ủy xã Thanh Chi chỉ đạo các Chi bộ có Đảng viên vi phạm kiểm điểm, xử lý, nhưng khi lên kiểm điểm tại Đảng ủy thì quyết định xử lý kỷ luật cao nhất chỉ là “khiển trách”.
Ông Lê Quang Đạt – Bí thư Huyện ủy Thanh Chương cho biết, ngoài xã Thanh Chi còn có một số xã khác cũng để xảy ra những sai phạm tương tự, tuy nhiên xã Thanh Chi sai phạm nặng nhất.
Hiện nay Huyện ủy đang thành lập Ban kỷ luật và quan điểm của huyện là sẽ xử lý nghiêm minh những đối tượng liên quan, trong đó Chủ tịch UBND xã là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.

Như chúng tôi đã có bài viết phản ánh sai phạm trong việc chi trả tiền chính sách tại xã Thanh Chi (huyện Thanh Chương, Nghệ An). Không chỉ khai tử người đang sống, nâng khống tuổi để bòn rút tiền của nhà nước, mà đến cả việc chi trả tiền trợ cấp hằng tháng cho người tâm thần, người tàn tật tại đây cũng có nhiều dấu hiệu bất minh.

12 năm bị xích, tiền trợ cấp bị “ém”
Anh Nguyễn Văn Đồng (SN 1979), con ông Nguyễn Văn Mẫu, trú tại thôn Thượng Hòa, xã Thanh Chi vốn là người hiền lành, khỏe mạnh. Năm 2000, Đồng đột nhiên mất trí nhớ, rồi trở nên điên loạn.
Một hôm, ông Mẫu đi làm ruộng về, đến sân nhà thấy máu me vung vãi. Ông hốt hoảng chạy đi tìm con, chẳng thấy đâu. Trên chiếc thớt gỗ, chỏng chơ một cánh tay đứt lìa đầm đìa máu. Nổi cơn điên, Đồng lấy dao tự chặt đứt tay mình. Trước đó, có lần anh dùng dao cắt hai ngón tay trái.
Hàng xóm kinh hãi kéo đến, người tá hỏa đi tìm chàng thanh niên tâm thần, kẻ lấy tro bếp rắc lên vết máu loang lổ ở sân. “Không hiểu sao bỗng dưng nó trở nên nguy hiểm.
Có bữa tôi đang bưng cơm cho ăn, nó bất ngờ lấy chai nước phang vào đầu tôi, khiến tôi ngã ra”, mẹ Đồng kể. Mỗi lần trở chứng, Đồng khỏa thân tồng ngồng chạy khắp làng, vung tay vung chân, la hét ỏm tỏi.
Đưa con vào Nam ra Bắc chữa trị, bệnh tình vẫn không thuyên giảm nên gia đình phải dùng dây sắt xích lại. Quần áo mang đến, anh xé sạch. 12 năm nay, ông Mẫu phải cách ly Đồng một chỗ, phòng con trai gây họa cho chòm xóm, gia đình.
Chịu khó làm lụng quanh năm nhưng kinh tế gia đình vẫn khó khăn. Bệnh tình của con trai chưa thôi thì ông lại thêm bất hạnh, con gái ở miền Nam đang mang thai trèo lên cây hái khế, bị ngã xuống giếng, tử vong. Năm 2003, ông Mẫu viết đơn xin chế độ trợ cấp cho con.
“Chờ mãi, nhưng đến năm 2007, con tôi mới được nhận 120.000 đồng/tháng, năm 2009 tăng lên 240.000đồng/tháng”, ông Mẫu kể. Thấy nhiều nơi đối tượng tâm thần như Đồng được hưởng trợ cấp cao hơn, bán tín bán nghi, ông Mẫu lên UBND xã Thanh Chi đòi xem quyết định.
“Lần nào, ông Chủ tịch xã cũng bảo chỉ có quyết định chung cho toàn xã, không có quyết định riêng cho từng người. Ông ấy bảo, chế độ chính sách cao nhất là như vậy thôi, không có hơn”, ông Mẫu nói. Không chấp nhận, người cha khốn khổ tiếp tục đi đòi tiền trợ cấp bị bớt xén.
“Té ra, năm 2007 đối tượng như con tôi được hưởng 240.000đồng/tháng, nhưng xã chỉ đưa 120.000đồng; Năm 2009, tăng lên 360.000đồng/tháng, cán bộ chính sách chỉ trả cho 240.000đồng/tháng. Cuối cùng, họ phải hoàn trả cho con tôi hơn 2,8 triệu đồng ỉm đi từ mấy năm nay”, ông Mẫu kể.
Ngày 11-3 vừa rồi, chúng tôi về Thanh Chi thăm chàng thanh niên 12 năm bị nhốt trong cũi, tìm hiểu khoản tiền trợ cấp bị xã bớt xén. Trong căn phòng hôi hám, chàng trai trần truồng bị xích chân, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Ông Mẫu cúi xuống, ân cần kéo mảnh chăn phủ lên người con cho đỡ lạnh. Bất ngờ, Đồng vung tay đấm thẳng vào mặt cha, chửi ngược: “Xương cha mi! Tau đẻ mi ra đã đau rồi”. Bị con đánh, bị chửi mắng thậm tệ, trên mặt ông, máu trào ra, nhưng ông không khóc.
“Tôi chịu quen rồi. Duy nhất có lần tôi bật khóc là lần đội mưa đi đòi tiền trợ cấp cho con. Định ăn của ai chứ ăn của một đứa tâm thần như rứa, có tội không!”, người cha nghẹn ngào.
Mẹ đòi tiền trợ cấp cho con tật nguyền
Ngồi một mình trong căn nhà giữa gió mưa tầm tã, bà Trần Thị Hóa (thôn Xuân Long, xã Thanh Chi) không thôi nhớ về con gái. Hai mươi tuổi, tật nguyền, con gái bà vẫn quyết đi làm công nhân kiếm tiền giúp mẹ.
“Ăn Tết xong là nó đi, chân cẳng teo tóp như rứa, nhưng nó chẳng chịu ngồi yên một chỗ, cứ nằng nặc xin đi làm công nhân”, bà Hóa kể.
Lê Thị Thùy Giang, con gái bà bị u máu, căn bệnh quái ác khiến em bại liệt. “Khoảng năm 2001, tôi làm hồ sơ xin trợ cấp, sau đó một thời gian thì được lĩnh tiền nhưng UBND xã không trao quyết định, khiến mẹ con tôi mù tịt. Tôi lên gặp ông Chủ tịch xã, được trả lời là không có quyết định riêng. Người ta nói vậy thì đành chịu, chẳng biết kêu ai”, bà Hóa kể.
Theo bà Hóa, một phần tiền trợ cấp đối tượng chính sách của con gái bà đã bị cán bộ xã ém đi. “Năm 2008, những người bại liệt như Giang nghe nói được hưởng 240.000đồng/tháng, nhưng xã chỉ đưa 120.000đồng, còn một nửa nữa không biết đi đâu”, bà Hóa nói. Sau nhiều lần gõ cửa UBND xã Thanh Chi, bộ phận chính sách buộc phải trả thêm cho bà hơn 2,8 triệu đồng.
Ông Nguyễn Văn Tý, trú tại xóm 6, Phó chủ tịch Hội Người cao tuổi Thanh Chi, nói rằng, tại xã này không chỉ xảy ra hiện tượng ém một phần tiền trợ cấp của người tàn tật, tâm thần, mà một số cán bộ xã còn hợp thức hóa giấy tờ để nâng khống tuổi, khai tử người đang sống để người thân hưởng chế độ chính sách, trong khi một số người cao tuổi chẳng được ngó ngàng.
“Có trường hợp người cao tuổi ốm gần chết, tôi đến thăm, người này cứ cầm tay tôi bảo: Tôi còn mấy ngày nữa là được nhận 180.000 đồng tiền chế độ chính sách, không biết có kịp không”, ông Tý kể.
Người tâm thần như anh Nguyễn Văn Đồng, bại liệt như chị Lê Thị Thùy Giang là những đối tượng đặc biệt cần quan tâm chăm sóc, nhưng vẫn bị xã Thanh Chi ém một phần tiền chế độ hằng tháng. Nếu gia đình họ không phát hiện, không đi đòi, số tiền chính sách đó sẽ rơi vào túi ai?...
Nguồn tin: Báo Tiền Phong

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Tổng giám đốc nhận hối lộ vì rối loạn cảm xúc



Cơ quan tố tụng cho rằng trước và sau khi vòi đối tác 500 triệu đồng "bôi trơn", ông Trần Đức Mậu (nguyên tổng giám đốc Tổng công ty Thủy lợi 4, giám đốc Ban điều hành công trình thủy điện Sông Tranh 2) đã mắc chứng rối loạn cảm xúc.
Cục cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng (C48, Bộ Công an) cho biết, tối 8/10, tại khách sạn Công Đoàn ở phố Trần Bình Trọng (quận Hoàn Kiếm, Hà Nội), cảnh sát đã bắt quả tang ông Mậu đang nhận hối lộ 300 triệu đồng từ một doanh nghiệp vận tải ở Hải Phòng.
Theo cơ quan điều tra, doanh nghiệp vận tải này vận chuyển, bán vật tư cho một công ty khác để cung cấp cho công trình thủy điện sông Tranh 2 nhưng gặp nhiều khó khăn trong việc thanh toán. Biết vậy, Tổng giám đốc Mậu đã gợi ý "bồi dưỡng" để mọi chuyện được thuận lợi.
Ngày 8/10, từ TP HCM ra Hà Nội công tác, ông Mậu đã hẹn gặp doanh nghiệp này đến khách sạn Công Đoàn gợi ý việc đưa hối lộ. Vụ việc được báo lên C48 ngay sau đó.
Tại thời điểm bị bắt quả tang, cơ quan điều tra còn phát hiện trong hành lý của người này có nhiều phong bì đựng tiền.
Trước khi làm Tổng giám đốc Công ty xây dựng thủy lợi số 4, ông Trần Đức Mậu từng giữ chức phó Tổng giám đốc công ty xây dựng Thủy lợi 4 - CTCP, người trực tiếp chỉ huy công trường thủy điện sông Tranh 2. Đây là công trình trọng điểm cấp quốc gia có vốn đầu tư hơn 4.000 tỷ đồng, công suất 190 MW do Tổng công ty xây dựng Thủy lợi 4 - CTCP làm tổng thầu.

Chiều 11/3, TAND Hà Nội mở phiên xét xử bị cáo Trần Đức Mậu (57 tuổi, nguyên tổng giám đốc Tổng công ty Xây dựng thủy lợi 4) về tội Lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản.
Theo truy tố, trong thời kỳ đương chức, ông Mậu trực tiếp ký các hợp đồng mua sắm vật tư, thuê mướn thiết bị máy móc, trong đó có việc mua hàng chục nghìn tấn trobay (chất phụ gia) từ Công ty Sông Đà 12 - Cao Cường.
Sau đó, Công ty Sông Đà 12 - Cao Cường ủy thác cho ông Trần Văn Luân (Giám đốc Công ty Cát Phú, tại Hải Phòng) chịu trách nhiệm vận chuyển và thanh quyết toán với đối tác.
Quá trình các bên hợp tác làm ăn cho thấy, từ 15/10/2009 đến 21/9/2010, hai đơn vị liên kết cung cấp trobay cho công trình thủy điện Sông Tranh 2 đã thực hiện được gần 17.500 tấn vật tư, tương đương hơn 17,8 tỷ đồng.
Sau nhiều vụ làm ăn, tính đến ngày 27/6/2010, Tổng công ty Xây dựng thủy lợi 4 còn nợ lại đối tác hơn 6 tỷ đồng. Theo cơ quan tố tụng, dù khi ký kết hợp đồng, các bên đã thống nhất việc thanh toán tiền vật tư sẽ phải thực hiện theo đúng kế hoạch, nhưng ông Mậu liên tục trì hoãn việc thanh quyết toán.
Ông Mậu được cho là yêu cầu cấp dưới gây khó khăn cho phía đối tác khiến công ty này phải mất rất nhiều chi phí trong việc lưu kho, bảo quản hàng hóa ngay dưới chân công trình. Tháng 8/2010, ông Mậu đơn phương chấm dứt hợp đồng. Nhằm “nối” lại hợp đồng và thu hồi công nợ, Công ty Sông Đà 12 - Cao Cường đã yêu cầu ông Trần Văn Luân tìm gặp ông Mậu để thương lượng. Hai bên thỏa thuận tiền "bôi trơn" là 500 triệu đồng.
Không thấy đối tác "trả tiền", tháng 10/2010, ông Mậu ra Hà Nội và gọi điện cho ông Luân, mang 300 triệu đồng đến khách sạn thì bị cảnh sát bắt quả tang.

Tại phiên xử, ông Mậu thừa nhận hành vi “vòi vĩnh” của mình. TAND Hà Nội xác định đây là một hành vi nghiêm trọng, gây bức xúc trong dư luận. HĐXX xét thấy trước và trong suốt quá trình phạm tội, ông Mậu bị chứng bệnh “rối loạn cảm xúc”, hạn chế về khả năng nhận thức và điều khiển hành vi nên phạt 36 tháng tù.

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Một Đảng mà không sửa khuyết điểm sai lầm, không có kỷ luật là một Đảng hư hỏng



Vừa qua, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã có bài phát biểu tại Câu lạc bộ Thăng Long (cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu). Một số vấn đề nổi cộm trong bài phát biểu: Tệ suy thoái trong Đảng nói chung và sự tha hóa trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của Đảng nói riêng; Nạn tham nhũng đang hoành hành ở cấp độ đặc biệt nghiêm trọng, tổn hại lợi ích của đất nước, đe dọa sự tồn tại của chính Đảng CSVN; Vấn đề Biển Đông và quan hệ với Trung Quốc; Hiến pháp và chỗ đứng của Đảng; Vai trò của Chủ tịch nước, Tổng bí thư. Bài phát biểu này chứa đựng nhiều hàm ý trước thềm Hội nghị Trung ương 7 khóa 11 và Kỳ họp Quốc hội lần 5 khóa 13 dự kiến sẽ diễn ra vào tháng 5/2013.  ( Lược ghi )

 “… từ Đại hội khóa 7 đến nay vẫn tồn tại 4 nguy cơ mà các đồng chí cũng đã rõ. Mỗi nhiệm kỳ đều có nhắc lại, nhưng suy thoái ngày càng phức tạp, càng nguy cấp, không giảm mà chỉ có tăng mỗi năm một cao và phức tạp hơn.

Hội nghị TƯ 4 với ý đồ tạo chuyển biến rõ rệt, chỉ có thể làm giảm còn phần nguy cơ suy thoái chứ không thể thay đổi cơ bản ngay được,chỉ có thể thực hiện ở một vài khâu, không phải là tất cả. Nghị quyết nhấn mạnh vào 3 vấn đề suy thoái là: lối sống, dân chủ và công tác cán bộ. Về giải pháp đã đề ra 4 giải pháp: Tự phê bình và phê bình từ trên xuống dưới. Chấn chỉnh tổ chức cán bộ – Cải tiến cơ chế chính sách và cuối cùng là việc xây dựng Đảng. Cũng chỉ làm được các việc đó mà thôi, đó là những vấn đề cấp bách trước mắt.

Việc tiến hành tự phê bình và phê bình từ trước ta làm từ dưới lên nay đổi lại làm từ trên xuống dưới: Vấn đề kỷ luật là phải tự giác, không thể ép buộc được. Trước đây trong kháng chiến chúng ta có kỷ luật thép, tự giác và nghiêm chỉnh, còn nay tự giác nhận kỷ luật là rất khó khăn, còn nêu ưu điểm thì dễ thôi. Việc tổ chức tự phê bình và phê bình của cấp lãnh đạo trên là rất kỹ, công phu nhưng cũng không thể công khai tất cả mọi việc được.

Nhưng mọi người đều biết cả, thông tin hiện nay khá phổ cập, cả trong Nam ngoài Bắc, cả miền xuôi miền ngược, đừng coi thường, tôi đã gặp một cháu học sinh miền núi đang dùng chiếc điện thoại nhiều chức năng, cháu nói: Cháu biết mọi chuyện cả. Có đồng chí hỏi thế tại sao trên không công khai mọi chuyện lên mạng cho mọi người đều biết, không thể làm được đâu, sẽ phát sinh rối ren, phức tạp lắm! Chúng tôi nhận được tất cả các loại thông tin, phản ánh, nói thực không phải thông tin phản ánh nào cũng sai và xuyên tạc đâu, nhiều vấn đề rất đúng. Có điều nguy hiểm là có thông tin chưa được nhận thức ra đúng thực chất, không nhận ra và phủ nhận cả. Sau khi biết được các vấn đề đã có giải trình, có hộp thư khi chuẩn bị ở hội nghị TƯ có khác trước, nhưng khi trình ra hội nghị lại khác đi.

Trong Đảng hiện nay tệ nể nang còn nặng lắm, nên chắc chắn còn có thiếu sót, rồi khi trình bày ở hội nghi ý kiến lại khác nhau. Bộ Chính Trị họp đã nhận định suy thoái kéo dài, ngày càng nghiêm trọng, trong Bộ Chính Trị có 9 đồng chí có mặt từ khóa trước, có 5 đồng chí mới tham gia lần đầu. Nhưng tất cả đều nhận thấy có khuyết điểm, sai lầm và kết luận phải có kỷ luật, Bộ Chính Trị đã bỏ phiếu và các đồng chí trong Bộ Chính Trị đều có phiếu, mỗi đồng chí có số phiếu khác nhau. Khi ra hội nghị TƯ 6 thảo luận, mặc dầu có khuyết điểm, sai lầm từ các khóa trước để lại, Bộ Chính Trị vẫn tự nhận khuyết điểm, tự kiểm điểm và xin nhận kỷ luật.

Có đồng chí hỏi tại sao lại phải giấu tên đồng chí X của Bộ Chính Trị nêu phải kỷ luật. Sở dĩ thông báo như vậy về ai. Kể đứa trẻ con cũng biết đều biết đồng chí X là ai, không nêu tên cũng là tế nhị mà thôi! Hội nghị TƯ đã thảo luận và đồng ý với kiểm điểm khuyết điểm, sai lầm mà Bộ Chính Trị trình bày kể cả một đồng chí ủy viên Bộ Chính Trị, nhưng sau khi thảo luận, Hội nghị TƯ đã biểu quyết yêu cầu phải sửa chữa sai lầm, khuyết điểm nhưng không có hình thức kỷ luật, kể cả hình thức kỷ luật nhẹ nhất. Điều này gây bức xúc rất nhiều đối với đảng viên, nhất là lão thành cách mạng. Khi tôi vào Miền Trung có đồng chí lão thành chỉ vào tôi nói: “Các vị ăn nó vừa vừa thôi, còn phải để thương và để cho Dân chứ, nếu các anh không làm được thì để chúng tôi làm.”, nhiều ý kiến gay gắt lắm! Nhưng về phần tôi, tôi là thiểu số phải phục tùng đa số, không thể khác được mà là nghị quyết của TƯ.

Nhưng vấn đề hiện nay tôi cho rằng; phải làm gì sau đó! Khi đã nhận khuyết điểm, sai lầm thì phải sửa chữa, chúng ta cần phải nhận rõ vấn đề này, phải theo dõi. Giám sát sửa chữa ra sao! Có làm được không? tôi mong các cụ, các bác lưu ý cho, giám sát kể cả cấp trên và cấp dưới. Ban chấp hành TƯ đã nhận khuyết điểm vì sai lầm của cả Ban chấp hành TƯ, đồng chí Tổng Bí Thư đã phát biểu có lời xin lỗi toàn Đảng và toàn Dân, yêu cầu toàn Đảng nghiêm túc chấp hành nghị quyết TƯ 4 để Đảng ta trong sạch, vững mạnh! Sang quý 1 và quý 2 năm nay TƯ sẽ họp đánh giá lại cái gì đã làm được. Vừa qua, khi nhận xét việc tự phê và phê bình của cấp tỉnh, thành cũng đã có thấy chuyển biến tốt hơn; đã bắt đầu phát huy được nhân tố tích cực, có tác dụng răn đe, thức tỉnh cho con người và tập thể. Có phải như vậy không? Chưa thực rõ lắm, chưa đồng đều nhưng dù sao cũng có tác dụng, có chuyển biến.

Tập thể Bộ Chính trị, Ban Bí thư đã xem xét xác định các qui tắc, thủ tục trong Đảng và Nhà nước, đề xuất ý kiến cải tiến rồi đến còn bỏ phiếu tín nhiệm, lấy phiếu tín nhiệm vào tháng 5 và tháng 10 năm nay, thay đổi một số nhân sự ngay trong quý 1 này, quy chế công tác mặt trận cũng được xác định, bổ sung cho hoàn thiện hơn. Tích cực xử lý một số vấn đề nổi cộm như: nợ công, nợ xấu, ngân hàng, Vinalines, Vinashin…. Mà trước đây làm chưa tốt, nay phải làm lại cho đúng, cho minh bạch.



Vừa qua Bộ Chính trị nhận khuyết điểm nhưng BCHTW lại không kỷ luật, điều này gây bức xúc lớn lắm. Có đồng chí đã nói với tôi rằng: một Đảng mà không sửa khuyết điểm sai lầm không có kỷ luật là một Đảng hư hỏng, đó là lời của Hồ Chủ tịch.

Tôi thấy đúng là như vậy. Nhưng vấn đề tự phê và phê bình xây dựng Đảng không phải dừng tại đây mà mới chỉ là bước đầu, không phải chỉ có một lần mà còn phải làm tiếp, có được chuyển biến rõ rệt, việc làm vừa qua chưa thỏa mãn được đòi hỏi của Đảng, của nhân dân. Bộ Chính trị đã ngồi lại đánh giá toàn diện và kết quả đạt được.

Việc sau khi nhận khuyết điểm thì sửa chữa thế nào? Mong các đồng chí theo dõi, giám sát chúng tôi cả cấp trên, cấp dưới, cơ quan có làm được không? Có thực sửa chữa không? Rồi đây, mỗi năm sẽ bỏ phiếu tín nhiệm mấy lần, cả TƯ và cơ qua Nhà nước cũng vậy, nếu làm được công bằng, dân chủ, không hình thức thì sẽ là việc kiểm tra của các cấp cả TƯ và địa phương! Chúng ta đã bàn bạc và chấn chỉnh một số qui định, lập Ban chống tham nhũng, Ban Nội chính …mọi việc cơ bản đã sắp xếp xong cả về nội dung, trách nhiệm và nhân sự. Các tổ chức này sẽ làm nhiệm vụ giám sát các mặt kinh tế, chính trị, an ninh, quốc phòng. Bộ Chính Trị đã quy định lấy ý kiến, tiếp nhận ý kiến đóng góp. Sửa đổi lại các qui chế cũ, việc này đến quý 2 sẽ công bố. Về lãnh đạo: Xác định trách nhiệm của cá nhân. Truyền thông phổ biến cho mọi người đều hiểu biết, thông suốt. Nhưng không phải như thế đã là xong, còn phải làm nhiều nữa. Không phải hội nghị TƯ 4 quyết định không kỷ luật đã là xong rồi? Vậy thì có suy thoái, ai suy thoái cần phải lý giải thế nào chứ?

Phạm vi suy thoái mà không thu hẹp được vì không chuyển biến rõ rệt thì lại càng nghiêm trọng. Cơ quan Tuyên giáo phải làm rõ việc này và phải giải thích thuyết phục được mọi người. Việc sai lầm khuyết điểm liên quan đến ai phải rõ ràng, nhất thiết không thể bỏ qua được!

Việc chỉ đạo xử lý Vinalines, Vinashin báo chí đã nói nhiều, phải làm cho nghiêm túc, công khai. Chúng ta còn nợ xấu quá lớn, tại sao? Trách nhiệm thế nào? Phải làm cho rõ chứ?

Xem trên tivi thấy kinh tế ta có khả quan hơn, tham nhũng có giảm đi, tăng trưởng có khả năng cao hơn. Nhưng nhìn lại mấy năm nay toàn tụt hậu. Năm 2013 cố gắng đạt cho được GDP 5,5%, năm 2012 chỉ đạt 5,2%, so với các năm trước cứ tụt dần, sức sản xuất không được tái sản xuất nữa vậy thì khả năng còn tụt nữa. So với các nước xung quanh, chúng ta kém họ hàng chục lần! Sản xuất giảm, nợ chồng chất ngày càng tăng, gỡ không ra được thì nguy hiểm lắm. Cho nên phải tái cơ cấu lại. Phải xử lý một cách triệt để mới mong cứu vãn tình hình.

Chúng ta còn phải tiếp tục nâng cao công tác đối ngoại, quan hệ quốc tế. Tăng cường quốc phòng, an ninh, năm nay sẽ có nhiều vấn đề phức tạp nổi lên, phải đề cao cảnh giác và đề phòng! Còn chỉ đạo xử lý một số vụ án trọng tâm, không để tồn đọng. Phải sửa lại luật đất đai cho phù hợp thực tế, phải chấn chỉnh lại luật pháp. Đến quý 2 sẽ công bố một số việc phải làm.

Xem trên báo chí thấy kinh tế ta đã thấy nhộn nhịp. Nhìn qua lại năm 2012; nền kinh tế thế giới phát triển chậm. Chưa hẳn vì khủng hoảng kinh tế thế giới mà ở dạng suy thoái kinh tế toàn cầu. Năm 2012 kinh tế thế giới chỉ bằng 3,3% (mọi năm trên 4%). chỉ tăng 2,2% (mọi năm từ 4% trở lên) thế là đã khá lắm rồi – Khối EU -4% (nguy hiểm lắm). Nhật tăng trên 2% (hy vọng 4% mà không đạt) nhưng đó là khá, Trung Quốc 7,8% (năm trước 9 – 10%) (Ấn đương 1200 tỉ đô. Trung Quốc 1600 tỉ đô). Các nước có quy mô lớn nên tuy bị giảm GDP nhưng họ dễ xử lý hơn ta. Hiện nay các nước cũng nợ công cũng rất lớn, họ bàn cãi, tranh luận mãi chưa xong, nước Anh muốn rút khỏi EU.

Năm 2012 có nhiều cuộc bầu cử thay đổi hàng loạt thủ lĩnh: Mỹ, Nga, Trung Quốc, Thái, Nhật, Hàn …

Đông Nam Á: nổi lên gay gắt tranh chấp đảo giữa Trung Quốc và Nhật, Nhật với Bắc Triều Tiên về vũ trụ tình thế trở nên rất căng bất chấp dư luận. Trung Quốc cũng không hài lòng? Tình hình Hoa Đông rất phức tạp. Khối Asean chúng ta thì CPC đứng về phía Trung Quốc gây nhiều trở ngại đã buộc Hội nghị ngoại giao không ra được tuyên bố chung, nhưng khi gặp là vẫn thân thiết, vui vẻ. Năm 2013 BruNây làm Chủ tịch Asean, nước này nhỏ lắm, tiếng nói ít trọng lượng, do đó Biển Đông sóng gió hơn do Trung Quốc xúi giục, can thiệp, nói một đường làm một nẻo, nên 2012 CPC làm chủ tịch Asian phá rất dữ, phản đối nhiều cái vô lý, tuy vậy ta cũng có nhiều cách và cố gắng giữ cho năm 2012 không nổ ra chiến tranh, tuy vậy ta cũng bị chê trách là nhu nhược, bị Trung Quốc lấn lướt cả trên các mặt quốc phòng, kinh tế, an ninh. Trung Quốc cho tàu hải giám và tàu đánh cá vào quấy rối, ngăn cản ta, thực sự đó là tàu chiến, là hải quân Trung Quốc giả dạng mà thôi. Ta có phản đối thì họ chống chế, nói là tàu đánh cá của địa phương hoạt động thôi “Ta xử lý thật vất vả, Trung Quốc yêu cầu không quốc tế hóa Biển Đông, nhưng họ không làm được, Trung Quốc đã gửi hồ sơ đường Lưỡi Bò lên LHQ, pháp lý hóa đường lưỡi bò để không ai được đụng chạm, can thiệp. Ta cố gắng giữ hòa bình để không xảy ra xung đột. Ta kiên quyết bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải như Lê Thánh Tôn đã nói “Ai để mất một tấc đất của tổ tiên thì phải chu di tam tộc!!!”.

Trung Quốc năm qua có khá nhiều vấn đề: Xử lý vụ Bạc hy Lai, bắt và trục xuất luật sư mù Trần Quang Thành (lãnh tụ phái tứ thừa độc lập), phanh phui tài sản Thủ tướng Ôn Gia Bảo. Tổ chức Đại hội Đảng toàn quốc … Bổ sung lý luận ba đại diện và phát triển khoa học xây dựng CNXH theo màu sắc Trung Quốc. Phấn đấu nâng GDP tăng cao từ 5500 đô/người lên 11000 đô/người, tức là gấp 2 lần hiện nay? Dân số đã 1,4 tỉ dân rồi. Trung Quốc kiên quyết để trở thành cường quốc biển, bắt các nước nhỏ xung quanh phải phục tùng (k/h đến năm 2030). Tôi có dịp gặp ông Tăng Khánh Hồng (nhân vật số 3 khóa trước) ông ta hỏi tôi: Việt Nam sao lại ra luật Biển, gây căng thẳng đối chọi với Trung Quốc. Tôi trả lời: Trung Quốc đã có luật Biển từ 10 năm nay, chúng tôi chỉ học Trung Quốc mà thôi, vì tôi có đủ chứng lý lịch sử để xác định luật biển. Ông ta đành im lặng không trả lời. Ta phải giữ tình hữu nghị với Trung Quốc nhưng tuyệt đối không được mơ hồ mất cảnh giác. Mục tiêu Trung Quốc cố gắng vươn cao cạnh tranh với Mỹ. Họ rất thực dụng, chớp thời cơ, dựa vào thực lực. Trung Quốc tuy khẳng định: giữ gìn hòa bình, nhưng kiên quyết bành trướng chiếm lấy Biển Đông, chiếm các đảo của ta, ta không thể nhân nhượng được, nhưng phải khôn khéo, có bài bản, liên kết với các nước xung quanh như Phi luật Tân, Inđonesia, Singapore … để đối phó lại họ. Âm mưu của họ là lôi kéo các nước Asean để cô lập ta và chèn ép ta nhượng bộ? Ta cứ đi nước nào thì Trung Quốc sau đó lại đi tới nước đó và có chi viện hậu hĩnh hơn hẳn ta, thực tế là phá thế liên kết của ta vì họ được một phần kết quả. Đặc biệt là kinh nghiệm của tôi: các vị lãnh đạo cũ (đã nghỉ) gặp chúng ta nói chuyện dễ dàng lắm, tầng lớp trẻ có khó hơn (như ở Lào chẳng hạn).

Đối với Mỹ: Ôbama làm tổng thống lần 2 vẫn không có gì thay đổi.

Tăng cường về Châu Á – Thái bình dương

Tích cực phát triển kinh tế, thương mại khu vực Châu Á

Vẫn còn vấn đề Nhân quyền đang là một vấn đề đối ngoại giữa ta và Mỹ

Ôbama đã xếp 2 người, 1 Bộ ngoại giao, 1 Bộ Quốc phòng đều là người cùng cánh của Ôbama có can thiệp với ta đã từng chống chiến tranh Mỹ – Việt, nhưng vẫn còn gay cấn về nhân quyền với Việt Nam. Rồi đây Mỹ còn nỗ lực hợp tác hơn nữa, có e ngại ta gần Trung Quốc hơn.

Về công tác đối ngoại: Ta ưu tiên các nước láng giềng trong tổ chức Asean. Tổ chức chặt chẽ quan hệ Lào-Việt, các nước khác còn có sự chia rẽ, các bạn Lào gắn bó với ta hơn, các đồng chí lãnh đạo cao tuổi gắn bó hơn, lớp trẻ có phần giảm sút kém mặn mà. Với Trung Quốc ta cố gắng giữ hữu nghị giữa hai nước, tuy vấn đề Biển Đông phức tạp như vậy ta vẫn gắng sức tìm kiếm sự đồng thuận, còn vấn đề không đồng thuận thì gác lại. Ta hy vọng xây dựng được DOC để có thể ràng buộc pháp lý, còn COC chỉ là mong muốn không ràng buộc nhưng Trung Quốc vẫn chần chừ muốn kéo dài và đòi được tham dự bàn bạc xây dựng DOC, khối Asian không thể đồng ý được vì đây là việc của các nước Asian với nhau. Năm 2013 Brunei làm Chủ tịch chắc có khác CPC năm trước. Ta tích cực bảo vệ Biển Đông, đưa dân ra sống ở Trường Sa, phát triển đánh cá, khai thác khoáng sản. Nga đã chạy Anh và cả Mỹ việc khai thác dầu khí nếu họ ngần ngại, Nga dám làm. Hiện Nga có thể khai thác 520 triệu tấn dầu mỏ và hàng ngàn tỉ khí đốt, Nga đang dùng sức mạnh về năng lượng để đối phó với các nước, nhưng lại rất ưu tiên cho Việt Nam cùng vào Siberia (các nước khác thì Nga không cho vào tham dự), Nga cho biết Việt Nam cũng đã khai thác được 1 tỷ đôla dầu khí ở Siberia rồi!

Còn Singapore tuy gốc người Trung Quốc, đảo nhỏ, người ít nhưng phát triển tốt, ngang hàng với Trung Quốc, không chịu lép vế cũng là một tấm gương cho ta theo. Chúng ta quan hệ với nhiều nước, nhưng với Nga thì rất tự nhiên thoải mái không nề hà gì. Khi gặp Medvedev vẫn gọi là đồng chí mặc dù chế độ Chính trị hiện nay đã khác xưa nhưng đọng trong con người họ vẫn còn tình cảm sâu đậm và họ tỏ rõ một cách tự nhiên khác các nước Châu Âu đối với ta, ông Bộ trưởng Kế hoạch Nga lại còn nói: ông là con vị Tham tán Thương mại của Sứ quán Liên Xô ở Việt Nam trước đây nên rất thân mật với Việt Nam, như một quê hương của mình. Nga hứa giúp ta về quốc phòng, vũ khí, cả kinh tế trở thành đối tác chiến lược của ta, họ nhận học sinh sang học tập, sĩ quan sang huấn luyện là đối tác toàn diện, khi tôi nhắc đến số tiền còn nợ lại, Mec-vê-dec gạt đi nói không có vấn đề gì khó khăn cả. Nga cho biết khi được tin Nga tham dự thăm dò vùng dầu 6 nam Trường Sa dưới Côn Đảo, Bộ trưởng Ngoại giao Dương Khiết Trì gặp Bộ trưởng Ngoại giao Nga phàn nàn việc này thì Bộ Ngoại giao Nga lấy ngay tấm bản đồ cũ của Trung Quốc ra chỉ vào và nói: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Chính Trung Quốc đã thừa nhận như vậy có liên quan gì đế Trung Quốc đâu, thế là Bộ Ngoại giao Trung Quốc đành lờ đi không nói gì nữa.

Còn Indosia không bao giờ đả kích Việt Nam, họ hành động kín đáo. Khi tôi gặp các cháu Indonesia chúng cầm cờ hai nước và hô “Hồ, Hồ.” tỏ ý hoan nghênh, Indonesia có 220 triệu dân họ thân thiết với Việt Nam, nhiều tiếng của họ giống tiếng Việt và có nhiều phong tục tập quán như ăn trầu giống như Việt Nam, vợ Tổng thống Indonesia khi nói chuyện với vợ tôi có thổ lộ: “Trong thời kỳ chống Pháp, Indonesia đã trang bị vũ khí cho 1 tiểu đoàn quân đội Việt Nam đấy.” họ mua vũ khí của Anh rồi chuyển cho ta, việc này chính họ nói ra, tôi đâu có biết! Quan hệ với Indonesia có lúc ta cũng lơi lỏng nay mới thắt chặt trở lại.

Về trả lời một số câu hỏi của các đồng chí: Có đồng chí hỏi: Tại sao nguyên thủ các nước chỉ có một người còn ta khi ra đón lại là Tổng Bí thư chứ không phải là Chủ tịch nước? Điều này tế nhị lắm, có khi sang họ chỉ có một người, chả lẽ ta có hai người đi hai bên hay sao, vì vậy lấy Đảng là vị trí cao nhất nên chúng tôi bàn để Tổng Bí thư thay mặt cho cả Chủ tịch nước đón tiếp họ, kể ra như vậy cũng không tiện, nhưng mà khó nói quá, sau này có lẽ phải xem lại như: Trung Quốc, Lào, Bắc Triều Tiên, Cu Ba họ đến thống nhất vào một người là nguyên thủ Quốc gia mà thôi.

Có quyền lực phải đi đôi với giám sát, kiểm sát như vậy quyền lực càng lớn kỷ luật phải càng nặng, không thể cấp bé chịu kỷ luật nặng còn cấp càng to lại càng nhẹ, vô lý quá, phải sửa thôi!

Đảng cũng phải tuân thủ Hiến Pháp và Pháp Luật của Nhà Nước không thể đứng trên Hiến Pháp và Pháp Luật được. Có thế mới chống được suy thoái, chống được tham nhũng lạm quyền. Trung Quốc còn làm được vậy ta cũng phải làm được, phải dựa vào dân, không thể để dân quay lưng lại với Đảng, tôi thấy vấn đề này đúng quá, rõ quá!

Đã có người khi gặp tôi đã chỉ vào mặt tôi nói: “Các anh ăn vừa thôi, phải để cho dân sống với chứ, dân không phải họ không biết đâu, nếu các anh không dám làm, bọn tôi sẽ làm.”.

Tôi tự thấy mình cũng có cái tốt, nhưng cũng còn có cái xấu, sai lầm, cần phải được phê phán chỉnh đốn, dân họ nói là đúng! Ví như …, thiểu số phải phục tùng đa số, có những cái thấy đúng mà không thực hiện được. Phải chờ đợi thôi, có thể dến Đại hội 12 mới có thể thay đổi cơ bản, nay mới chỉ vá víu mà thôi.

Qua nhiều Đại hội tôi thấy đã có từ ngữ khá lạ: Ban đầu bỏ chống chủ nghĩa cá nhân, rồi lại chống tiêu cực, chống tham nhũng, sau lại phát triển hủ bại, suy thoái, lợi ích nhóm nhỏ.v.v…tức là cùng qua nhiều Đại hội thì cái xấu phát triển dần lên. Các báo chí nhiều lúc ca ngợi ta làm tốt rồi, thế mà tại sao còn có bao nhiêu vấn đề này, vấn đề khác ngày càng to, càng phức tạp. Các đồng chí xin hãy giám sát chúng tôi, góp ý kiến bằng mọi hình thức, càng nhiều càng tốt, không kiêng kỵ gì cả. Chắc chắn rằng phải đến Đại hội 12 mới có chuyển biến cơ bản được. Hiện nay không phải chỉ có các đồng chí, các cán bộ đảng các cấp mà tất cả người dân từ anh xe ôm, bà hàng nước đều biết cả và nói rất nhiều, nói đủ thứ hết. Họ nói giống nhau lắm, đúng lắm cả trong Nam ngoài Bắc, miền xuôi miền ngược, Đảng ta phải trong sạch vững mạnh, còn dân thì còn, mất dân là mất hết, tôi thấy đúng như vậy, tính tôi muốn thẳng thắn bộc lộ như vậy, mong các đồng chí kiểm tra, giám sát góp ý kiến, mong rằng sau này càng được sáng sủa hơn.

Về vai trò của Đảng với quân đội. Tôi cho rằng Đảng ta lập ra quân là để bảo vệ Tổ quốc, nhân dân chứ không phải là lập ra là bảo vệ, trung thành với Đảng, vì vậy quân đội phải trung thành, bảo vệ Tổ Quốc, nhân dân rồi mới đến Đảng, có như vậy mới đúng chứ. Nay vì theo tập quán, nhận thức vẫn chưa thực hiện được.

Theo Hiến Pháp: Chủ tịch là Tổng chỉ huy lực lượng vũ trang, nhưng hiện nay theo tập quán là khi trong kháng chiến vẫn đặt ra vấn đề do người đứng đầu Đảng trực tiếp thống lĩnh quân đội nên vẫn để như cũ sau này nếu có sửa đổi thì xem xét lại thế nào cho hợp lý và phù hợp với phong cách quốc tế hiện nay.

Đã hết giờ và nói cũng đã lan man, xin kết thúc tại đây chúc mọi người sức khỏe, mọi sự tốt lành, góp sức đóng góp cho Đảng được trong sạch, vững mạnh“.

Sau đó đ/c Vũ Oanh (Chủ nhiệm CLB Thăng Long) lên cám ơn và tặng quà, chụp ảnh lưu niệm.

Người ghi: Đ.

THẰNG THẦY NÀO DẠY NHỮNG ĐỨA TRÒ NÀY

Ối giời ơi. Ngu dốt ?THẰNG THẦY NÀO DẠY NHỮNG ĐỨA TRÒ NÀY ????????????

Kiến thức lịch sử sai trong Vở luyện từ và câu lớp 3, tập 2.
Đây là cuốn vở in chữ sẵn cho học sinh nhìn để luyện chính tả theo. Trang 5 có đoạn viết: “Quân Nam Hán đưa một đạo quân rất đông sang đánh nước ta. Lý Thường Kiệt dùng kế chôn cọc gỗ đầu bịt sắt nhọn dưới sông Bạch Đằng. Quân Nam Hán đến cửa sông vào lúc thủy triều lên che lấp các cọc nhọn. Lý Thường Kiệt cho thuyền nhẹ bơi ra khiêu chiến, vừa đánh vừa rút lui nhử cho giặc vào nơi quân ta mai phục. Vừa lúc ấy, thủy triều xuống, quân mai phục hai bên bờ sông đổ ra đánh rất mạnh. Giặc hốt hoảng quay thuyền chạy thì bị va vào cọc, thuyền bị thủng đâm hàng loạt. Cuộc xâm lược của địch hoàn toàn thất bại. Mùa xuân năm 939, Lý Thường Kiệt lên ngôi vua….”.
Theo thông tin trên bìa, cuốn vở này do Nhà xuất bản Hà Nội phát hành, in tại Công ty Cổ phần In và Vật tư Hải Dương, in xong và nộp lưu chiểu tháng 5/2012. Nhóm tác giả biên soạn gồm: Lê Ngọc Điệp (chủ biên), Lê Hữu Tỉnh, Xuân Thị Nguyệt Hà, Nguyễn Trí Dũng và Mai Nhị Hà.

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

NHẤT ĐỊNH THẮNG – Trần Dần



Trích từ tập “ Trần Dần – Thơ “ NXB Đà nẵng.
NHẤT ĐỊNH THẮNG là một trong những bài thơ dài tiêu biểu của nhà thơ Trần Dần.


Tôi ở phố Sinh Từ
Hai người
Một gian nhà chật.
Rất yêu nhau sao cuộc sống không vui ?
Tổ quốc hôm nay
                    tuy gọi sống hòa bình
Nhưng mới chỉ là trang thứ nhất
Chúng ta còn muôn việc rối tinh...
         Chúng ta
Ngày làm việc, đêm thì lo đẫy giấc
Vợ con đau thì rối ruột thuốc men
Khi mảng vui - khi chợt nhớ chợt quên
Trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt.
Chúng ta vẫn làm ăn chiu chắt.
Ta biết đâu bên Mỹ miếc tít mù
Chúng còn đương bày kế hại đời ta ? 

Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Đất hôm nay tầm tã mưa phùn
Bỗng nhói ngang lưng
máu rỏ xuống bùn
Lưng tôi có tên nào chém trộm ?
A ! Cái lưỡi dao cùn !
Không đứt được mà đau !
Chúng định chém tôi làm hai mảnh
Ôi cả nước ! Nếu mà lưng tê lạnh
Hãy nhìn xem: có phi vết dao ?
Không đứt được mà đau !
Lưng Tổ Quốc hôm nay rớm máu
Tôi đã sống rã rời cân não
Quãng thời gian nhưng nhức chuyện đi Nam
Những cơn mưa rơi mãi tối sầm
Họ lếch thếch ôm nhau đi từng mảng
Tôi đã trở nên người ôm giận
Tôi đem thân làm ụ cản đường đi
       - Dừng lại !
                  - Đi đâu ?
                         - Làm gì ?
Họ kêu những thiếu tiền, thiếu gạo
Thiếu cha, thiếu Chúa, thiếu vân vân
Có cả anh nam chị nữ kêu buồn
      - Ở đây
               Khát gió, thèm mây...
                  Ô hay !
Trời của chúng ta gặp ngày mây rủ
Nhưng trời ta sao bỏ nó mà đi ?
Sau đám mây kia
Là cả miền Nam
Sao nỡ tưởng non bồng của Mỹ !
Tôi muốn khóc giữ từng em bé
      - Bỏ tôi ư ? - Từng vạt áo - gót chân
Tôi muốn kêu lên - những tiếng cộc cằn...
- Không ! Hãy ở lại!
Mảnh đất ta hôm nay dù tối
Cũng còn hơn
               Non bồng Mỹ
                              Triệu lần...
Mảnh đất dễ mà quên ?
               Hỡi bạn đi Nam
Thiếu gì ư?
Sao chẳng nói thật thà ?
Chỉ là:
      - Thiếu quả tim bộ óc !
Những lời nói sắp thành nói cục
Nhưng bỗng dưng tôi chỉ khóc mà thôi
Tôi nức nở giữa trời mưa bão.
Họ vẫn ra đi.

        - Nhưng sao bước rã rời ?
Sao họ khóc ?
          Họ có gì thất vọng ?
Đất níu chân đi,
               Gió cản áo quay về
Xa đất Bắc tưởng như rời cõi sống.
Tưởng như đây là phút cuối cùng
Trăng trối lại : - Mỗi lùm cây - Hốc đá
      - Mỗi căn vườn - gốc vả - cây sung
Không nói được, chỉ còn nức nở
Trắng con ngươi nhìn lại đất trời
Nhìn cơn nắng lụi, nhìn hạt mưa sa
Nhìn con đường cũ, nhìn ngôi sao mờ
Ôi đất ấy - quên làm sao được ?
Quên sao nơi ấm lạnh ngọt bùi
Hôm nay đây mưa gió dập vùi
       - Mưa đổ mãi lên người xa đất Bắc...
Ai dẫn họ đi ?
               Ai ?
Dẫn đi đâu ? - Mà họ khóc mãi thôi
Trời vẫn quật muôn vàn tảng gió
Bắc Nam ơi, đứt ruột chia đôi
Tôi cúi xuống - Quỳ xin mưa bão
Chớ đổ thêm lên đầu họ
                                - Khổ nhiều rồi !
Họ xấu số - chớ hành thêm họ nữa
Vườn ruộng hoang sơ - cửa nhà vắng chủ
          Miền Nam muôn dặm,
                                  Non nước buồn thương
Họ đã đi nhưng trút lại tâm hồn
Ơi đất Bắc ! Hãy giữ gìn cho họ !

Tôi ở phố Sinh Từ
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
               không thấy phố
                         không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
                       trên màu cờ đỏ
Gặp em trong mưa
Em đi tìm việc
Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
      - Anh ạ !
        họ vẫn bảo chờ...
Tôi không gặng hỏi, nói gì ư ?
Trời mưa, trời mưa
Ba tháng rồi
Em đợi
Sống bằng tương lai
Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
Lũ lượt dắt nhau đi buồn bã...
Em đi
      trong mưa
                  cúi đầu
                         nghiêng vai
Người con gái mới mười chín tuổi
Em ơi.
Em có biết đâu ta khổ thế này
                                    vì sao?
Em biết đâu
            Mỹ miếc, Ngô nghê gì?
Khổ thân em mưa nắng đi về lủi thủi
Bóng chúng
            đè lên
                 số phận
                        từng người
Em cúi đầu đi mưa rơi
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
        không thấy phố
                     không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
                trên màu cờ đỏ.
Đất nước khó khăn này
                   sao không thấm được vào Thơ ?
Những tủ kính tôi dừng chân dán mũi
Các thứ hàng ế ẩm đợi người mua
Nhưng mà sách - hình như khá chạy
À quyển kia của bạn này - bạn ấy
Quyển của tôi tư lự nét đăm đăm
Nó đang mơ : - Nếu thêm cả miền Nam
Số độc giả sẽ tăng dăm bảy triệu
Tôi đã biến thành người định kiến
Tôi ước ao tất cả mọi người ta
Đòi thống nhất phải đòi từ việc nhỏ

- Từ cái ăn
             cái ngủ
                   chuyện riêng tư
- Từ suy nghĩ
             nựng con
                  và tán vợ.

Trời mưa mãi lây rây đường phố
Về Bắc Nam tôi chưa viết chút nào
Tôi vẫn quyết Thơ phải khua bão gió
Nhưng hôm nay
                  tôi bỗng cúi đầu
Thơ nó đi đâu ?
               Sao những vần thơ
Chúng không chuyển, không xoay trời đất ?
Sao chúng không chắp được cõi bờ ?
Non nước sụt sùi mưa
Tôi muốn bỏ thơ
                làm việc khác
Nhưng hôm nay tôi mê mải giữa trời mưa
Chút tài mọn
             tôi làm thơ chính trị.
Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
              không thấy phố
                     không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
                     trên màu cờ đỏ.

Em ơi ! - Ta ở phố Sinh Từ
Em đương có chuyện gì vui hử ?
À cái tin trên báo - Ừ em ạ
Hôm nay bọn Mỹ miếc, lũ Ngô nghê
Chúng đang phải dậm chân đấm ngực !
Vượt qua đầu chúng nó,
                         mọi thứ hàng
Những tấn gạo vẫn vượt đi
Những tấn thư, tài liệu
Vẫn xéo qua đầu chúng, giới ranh gì ?
Ý muốn dân ta
là lực sĩ khổng lồ
Đè cổ chúng mà xóa nhòa giới tuyến
Dân ta muốn trời kia cũng chuyển
Nhưng
Trời mưa to lụt cả gian nhà:
Em tất tả che mưa cản gió
Con chó mực nghe mưa là rú
Tiếng nó lâu nay như khản em à
Thương nó nhỉ - Nó gầy - Lông xấu quá
Nó thiếu ăn - Hay là giết đi ư ?
Nó đỡ khổ - Cả em đỡ khổ.
Em thương nó - Ừ thôi chuyện đó
Nhưng hôm nay em mới nghĩ ra
Anh đã biến thành người định kiến
Mực ơi!
đừng oán chủ Mực à!...

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
               không thấy phố
                         không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
              trên màu cờ đỏ.

Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Tai bỗng nghe những tiếng thì thầm
Tiếng người nói xen tiếng đời ầm ã
     - Chúng phá hiệp thương
                        - Liệu có hiệp thương
     - Liệu có tuyển cử
     - Liệu tổng hay chẳng tổng ?
     - Liệu đúng kì hay chậm vài năm ?
Những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng.
Ôi xưa nay Người vẫn thiếu tin Người
Người vẫn thường kinh hoảng trước Tương lai
Người quên mất Mỹ là sư tử giấy.
Người vẫn vội - Người chưa kiên nhẫn mấy
Gan người ta chưa phải đúng công nông
Người chửa có dạ lim trí sắt
Người mở to đôi mắt mà trông !
A tiếng kèn vang
quân đội anh hùng
Biển súng
           rừng lê
                bạt ngàn con mắt
Quân ta đi tập trận về qua
Bóng cờ bay đỏ phố đỏ nhà...
Lá cờ ấy lá cờ bách thắng
Đoàn quân kia muôn trận chẳng sờn gan

Bao tháng năm đói rét nhọc nhằn
Từ đất dấy lên
            là quân vô sản
Mỗi bước đi lại một bước trưởng thành
Thắng được chiến tranh
                            giữ được hòa bình
Giặc cũ chết - Lại lo giặc mới
Đoàn quân ấy kẻ thù sợ hãi
Chưa bao giờ làm mất bụng dân yêu
Dân ta ơi ! chiêm nghiệm đã nhiều
Ai có LÝ ? Và ai có LỰC ?
Tôi biết rõ đoàn quân sung sức ấy
Biết nhân dân
           Biết Tổ Quốc Việt Nam này
Những con người từ ức triệu năm nay
           Không biết nhục
           Không biết thua
           Không biết sợ !
Hôm nay
Cả nước chỉ có một lời hô
                       THỐNG NHẤT
Chúng ta tin khẩu hiệu ta đòi
      - Giả miền Nam !
                   Tôi ngửa mặt lên trời
Kêu một tiếng - Bỗng máu trời rơi xuống
Vài ba tia máu đỏ rớt vào tôi
Dân ta ơi !
Những tiếng ta hô
Có sức đâm trời chảy máu.
Không địch nào cưỡng nổi ý ta
Chúng ta đi - Như quả đất khổng lồ
Hiền hậu lắm - Nhưng mà đi quả quyết...
Hôm nay
Những vần thơ tôi viết
Đã giống lưỡi lê : Đâm
                 Giống viên đạn : Xé
                 Giống bão mưa : Gào
                 Giống tình yêu : Thắm

Tôi thường tin ở cuộc đấu tranh đây
Cả nước đã bầu tôi toàn phiếu
Tôi là người vô địch của lòng tin
Sao bỗng đêm nay,
                 tôi cúi mặt trước đèn ?
Gian nhà vắng chuột đêm nó rúc.
Biết bao nhiêu lo lắng hiện hình ra.
Hừ ! Chúng đã biến thành tảng đá
                                    chặn đường ta !
Em ơi thế ra
Người tin tưởng nhất như anh
                vẫn có phút giây ngờ vực
Ai có lý ? Và ai có lực ?
Ai người tin ? Ai kẻ ngã lòng tin ?
Em ơi
Cuộc đấu tranh đây
                      cả nước
                             Cả hoàn cầu
Cả mỗi người đêm ngủ vẫn lo âu
Có lẫn máu, có xót thương lao lực
Anh gạch xóa trang thơ hằn nét mực
Bỗng mặt anh nhìn thấy ! lạ lùng thay !
Tảng đá chặn đường này !
Muôn triệu con người
                       Muôn triệu bàn tay
Bật cả máu ẩy đá lăn xuống vực !
Anh đã nghĩ: Không có đường nào khác
Đem ngã lòng ra
                 mà thống nhất Bắc Nam ư ?
Không không !
Đem sức gân ra !
Em ơi em !
Cái này đỏ lắm, gọi là TIM
         Anh dành cho cuộc đấu tranh giành THỐNG NHẤT
Hôm nay
Trời đã thôi mưa
                  thôi gió
Nắng lên
       đỏ phố
             đỏ nhà
Đỏ mọi buồng tim lá phổi
Em ơi đếm thử bao nhiêu ngày mưa!
Bây giờ
Em khuân đồ đạc ra phơi
Em nhé đừng quên
Em khuân tất cả tim gan chúng mình
                                 phơi nắng hết.
Em nhìn
       cao tít
            trời xanh
Dưới phố bao nhiêu cờ đỏ
Hôm nay em đã có việc làm
Lương ít - sống còn khó khăn!
Cũng là may...
Chính phủ muôn lo nghìn lắng
Thực có tài đuổi bão xua mưa
                           không thì còn khổ!
Em treo cờ đỏ đầu nhà
Lá cờ trừ ma
Xua được bóng đen chúng nó...
Đúng rồi! Đó là công sức của dân ta
                                   lùa mây đuổi gió
Những vết thương kháng chiến đỏ lòm
Đã móm miệng, lên da lên thịt.
Tôi bỗng nhói ở nơi lồng ngực
Em ơi
Chúng đốt phố Ga-li-ê-ni
                     và nhiều phố khác.
Anh đã sống ở Sài - Gòn thủa trước
Cảnh miền Nam thành một góc tim anh
Chúng đốt tận đâu
                     mà lửa sém tim mình
Tim nó thui đen một nửa
Từ dạo ấy
            mà em chẳng rõ.
   - Em hãy đỡ cho anh khỏi ngã
Đứng dậy
Một lúc!
Cờ bay
        đỏ phố
               đỏ nhà
Màu cờ kia là thang thuốc chữa cho anh.
Em có thấy bay trên trời xanh
Hàng triệu tâm hồn?
Em ơi
Hôm nay
       trời xanh
               xanh đục
Nắng lên
        đỏ phố
                đỏ cờ...

Ta ở phố Sinh Từ
Em này
Hôm nay
         đóng cửa
Cả nhà ra phố
             mít tinh
Chúng ta đi
            nỗi bão
                   biểu tình
Vung cờ đỏ
             hát hò
                 vỡ phổi
Hỡi những người
                 thành phố,
                          thôn quê
Đói no lành rách
Người đang vui
Người sống đang buồn
Tất cả!
      Ra đường!
Đi!
   hàng đoàn
         hàng đoàn
Đòi lấy tương lai:
HÒA BÌNH
          THỐNG NHẤT
                       ĐỘC LẬP
                            DÂN CHỦ
Đó là tim
         là máu đời mình
Là cơm áo! Là ái tình
Nhất định thắng!

1955